- Hiện giờ toàn là cửa sổ thủy tinh, không phải giấy, không chọc thủng được - 
Sau khi công bố tên tác giả, dưới khán đài lập tức vang lên tiếng xì xào bàn tán. 
"Bạc Giáng? Là thầy nào vậy?" 
"Chưa từng nghe cái tên này..." 
"Bạc Giáng... không phải cậu con trai vô học dấn thân vào giới giải trí của chi thứ nhà họ Bạc sao?" 
Chu Duẫn ngồi bên cạnh Bạc Giáng nói: "Chàng họa sĩ à, chữ cũng đẹp đó. Bức của cậu trông không khác mấy với bức vừa nãy nhỉ?" 
"..." 
"Chỉ là chữ thôi, làm như ngon lắm vậy." Chu Duẫn trịch thượng chỉ trỏ: "Tôi thấy nó giống..." 
"Cậu chàng này, không hiểu thì đừng nói lung tung." Có người nghiêm nghị nói: "Nhìn bảng tên của cậu... nhà họ Chu? Nhà họ Chu dạy dỗ con cháu thế này sao?" 
Người lên tiếng là một ông lão. Mặt mày Chu Duẫn xanh mét: "Ông Lâm..." 
Ông Lâm nói: "Tôi nghĩ mình cần phải nói chuyện với ông nội của cậu." 
Trông có vẻ quan hệ giữa hai nhà không tệ. 
Ông Lâm nói xong thì quay sang nhìn Bạc Giáng, vẻ mặt dịu đi: "Chữ này, cậu viết à?" 
Dụ Dung Thời nghe các bậc thầy ngồi sau lưng mình thì thầm thảo luận. Thân là người trong ngành, đương nhiên bọn họ biết cách giám định một bức thư pháp hơn người ngoài. 
Điều này cũng dễ hiểu. Tác phẩm từ tay nam chính tất nhiên sẽ nhận được sự khen ngợi của các chuyên gia. 
Thư pháp được xem là tác phẩm nghệ thuật, không chỉ vì nét chữ đẹp. 
Thư 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hom-nay-lai-luot-qua-phim-truong-cua-nam-chinh/3541975/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.