Chương trước
Chương sau
Edit: phuong_bchii

________________

Không khí mùa thu dần dày đặc, mặt trời nóng rực, ánh mặt trời ánh vàng rực rỡ cùng hoa quế trong rừng trộn lẫn với nhau, rơi xuống mái tóc của Tô Mạn.

Ánh mắt Tô Mạn nặng nề rơi trên người Nguyễn Đào đang quay một cảnh quan trọng cách đó không xa.

Gần đây Nguyễn Đào quay một bộ phim cổ trang, đoàn phim lấy cảnh ở sâu trong núi, từng cánh từng cánh hoa quế thơm đến say lòng người, Tô Mạn mặc một cái áo gió dài màu tím đậm, trong mắt điểm xuyết nụ cười lưu luyến.

Diễn xuất mấy năm nay của Nguyễn Đào đã đạt trình độ tinh thông, đến mức nhiều khi cũng có thể khéo léo đánh lừa được Tô Mạn.

Nghĩ đến mấy hôm trước vì ăn nhiều một miếng bánh ngọt mà Nguyễn Đào còn cố ý giả bộ đáng thương, nụ cười dịu dàng trong mắt Tô Mạn lại lan tỏa.

Đường Diệp để ý tới Tô Mạn tựa vào xe xem náo nhiệt, né tránh nhân viên công tác, tiến tới trước mặt Tô Mạn.

"Khiêm tốn vậy? Đến thăm ban cũng không chào hỏi một tiếng."

"Chỉ đến thăm Đào Đào, không phải thăm ban."

Đường Diệp khịt mũi coi thường, tự giác đối với loại phụ nữ đã kết hôn này quả thực sôi máu, lấy hộp thuốc lá từ trong túi áo khoác cao bồi ra đưa cho Tô Mạn, đương nhiên bị Tô Mạn từ chối.

"Cai rồi, Đào Đào không thích."

Đường Diệp mắt trợn trắng, trong mắt Tô Mạn lời của Nguyễn Đào chính là thánh chỉ, một câu Nguyễn Đào không thích, còn hữu dụng hơn một trăm câu cảnh báo hút thuốc có hại cho sức khỏe.

"Cũng đúng, lớn tuổi không nên hút thuốc, chết sớm. Chờ cậu chết, bé Đào nhà cậu hào hoa phong nhã, tình yêu xế chiều cũng có thể tìm mỹ nữ kết hôn."

Tô Mạn liếc mắt, lông mi thon dài rơi xuống một tầng bóng mờ nhạt, ánh mắt đảo qua điếu thuốc Đường Diệp kẹp trong tay.

"Chúng ta bằng tuổi, nếu nói hút thuốc đến chết thì cậu cũng đi sớm hơn mình."

"....."

Cô ấy thật sự một câu cũng không muốn nhiều lời với nữ nhân Tô Mạn này!

"Được được được, thật hết cách với cậu, mình đã nói với đạo diễn rồi, đêm nay không dựng cảnh cho Đào Đào, hiệu suất của em ấy rất cao, còn hai cảnh nữa là quay xong rồi."

Tô Mạn không mặn không nhạt nói: "Còn ngày mai nữa, để em ấy nghỉ ngơi."

Đường Diệp cười nhạo: "Cậu lui về tuyến hai rồi, lúc trước bảo cậu làm nhà sản xuất cho Đào Đào, sao cậu lại không vui?"

Con ngươi Tô Mạn phát sáng, nghiêm túc nhìn Nguyễn Đào, nàng mặc một bộ trang phục diễn lộng lẫy, trâm cài trên đầu lắc lư cùng nhau vang lách cách, mỗi một biểu cảm đều đắn đo vừa vặn, quả thực là cực kỳ chói mắt.

Tô Mạn nhẹ nhàng mở miệng.

"Bây giờ em ấy không cần mình nữa, Đào Đào vào showbiz vì em ấy thích diễn xuất."

"Mình là người dẫn đường cho em ấy. Nhưng những gì mình có thể làm, những gì cậu có thể làm, những gì Nguyễn Danh Thành có thể làm, đã qua rồi."

"Em ấy nhất định sẽ tỏa sáng, nếu mình làm nhà sản xuất của em ấy, suy nghĩ và quyết định của mình sẽ chỉ ảnh hưởng đến sự phát huy của em ấy, em ấy quan tâm đến mình, cũng sẽ không thể phóng thích sự rực rỡ nhất của bản thân."

Đường Diệp hút một hơi thuốc.

"Hai người các cậu thật sự không quan tâm đến sống chết của người khác."

"Lúc trước mình hỏi Đào Đào sao không diễn phim cậu đầu tư, em ấy nói, cậu yêu em ấy, sẽ bị em ấy ảnh hưởng, hạn chế tài năng của cậu. Đạo diễn Tô, mình thật sự nhịn hai người đủ rồi."

Tô Mạn nhẹ nhàng cười rộ lên.

Ánh mắt của cô đối diện với Nguyễn Đào vừa mới diễn xong, vừa nhìn thấy cô, Nguyễn Đào vừa rồi đoan trang tao nhã hoàn toàn không còn, chạy vội về phía Tô Mạn.

Tô Mạn vừa đi đến phía Nguyễn Đào, vừa trào phúng nói: "Cậu còn có thể đi đến góc công viên dán mấy tờ cần xem mắt, nói không chừng có thể tìm được ông lão thích hợp cùng cậu, tình, yêu, xế, chiều."

Đường Diệp: "......"

Cô ấy cũng biết nữ nhân này chính là có thù tất báo!

Cô ấy vừa rồi không phải thuận miệng trêu chọc một câu thôi sao, thế mà Tô Mạn đã phản đòn lại.

Đường Diệp bất đắc dĩ lắc đầu, nhìn người phụ nữ mặc áo gió dài màu sậm bước đi, tóc phất phới sau lưng, đi giày cao gót màu đen nền đỏ.

Hoa quế rơi xuống, Tô Mạn bắt lấy hoa quế, cũng bắt được Nguyễn Đào nhào tới.

"Sao chị lại tới đoàn làm phim tìm em? Không phải hôm qua chị còn ở Luân Đôn sao?"

Nghe giọng nói có vài phần nhảy nhót, bay đường dài mệt mỏi bị thổi bay sạch, chỉ cần tới gần Nguyễn Đào, Tô Mạn luôn có thể được tinh thần phấn chấn và ngọt ngào vĩnh hằng trên người nàng chữa khỏi.

"Nhớ em thì tới gặp em, bọn nhỏ cũng không ở nhà, chị về nhà chỉ cô đơn một mình."

Hai người có một mèo một chó, lúc làm việc quá bận rộn đã được Triển Duyệt đón đi, bây giờ Tô Mạn về nhà quả thật cái gì cũng không có.

Người trong đoàn phim nhìn thấy Tô Mạn, vừa mới chuẩn bị đi lên chào hỏi, đã bị Đường Diệp gọi đi.

"Đào Đào, cùng vợ em đi tẩy trang đi, ngày mốt lại đến đoàn làm phim."

"Cho em nghỉ á? Tốt quá vậy! Chị Diệp sống lâu trăm tuổi! Hôn hôn!"

Đường Diệp cũng không dám hôn nàng, vẻ mặt chống đỡ không nổi: "Được rồi được rồi, tiểu tổ tông, mau đi tẩy trang đi."

Tô Mạn lạnh lùng liếc Đường Diệp một cái, ôm Nguyễn Đào đi xa.

"Từ khi nào quan hệ với cậu ta lại tốt như vậy?"

Nguyễn Đào còn đang lải nhải, "Quan hệ em với chị Diệp vẫn luôn rất tốt mà! Nhưng so ra vẫn kém hơn chị, em với Tô Mạn mới là tốt nhất thế giới!"

"Quay xong bộ phim này em sẽ nghỉ ngơi, bộ phim tiếp theo để qua sang năm, chúng ta đi du lịch nhé?"

Tô Mạn đặt Nguyễn Đào lên ghế, tự mình tẩy trang cho nàng, "Không cần chờ quay xong, tối nay chị đã đặt khách sạn trên cây trên đỉnh núi, trước đây không phải em nói muốn đi sao?"

Bông tẩy trang đắp lên mí mắt, tầm mắt đều bị ngăn trở, Nguyễn Đào mở miệng muốn nói chuyện, trên môi đột nhiên mềm nhũn, Tô Mạn cúi người hôn xuống, hoà quyện với hương hoa quế nồng đậm trong rừng.

Một lát sau, Tô Mạn mới đứng dậy, lấy bông tẩy trang đã đắp ra, tẩy trang lớp trang điểm có chút đậm trên mặt Nguyễn Đào.

Nguyễn Đào liếm liếm khóe miệng, toàn tâm toàn ý hưởng thụ dịch vụ tẩy trang của Tô Mạn.

"Em lại không nói không đi."

Tô Mạn không muốn nghe cái miệng này của Nguyễn Đào từ chối cái gì, sẽ chọn dùng cách đơn giản lại thô bạo ngăn cản, bằng một nụ hôn.

Lấy hiểu biết của Tô Mạn về Nguyễn Đào, nàng hơn phân nửa đã quên ngày mai là ngày gì.

Lá cây hoa quế tùy ý sinh trưởng, lộn xộn, phiến lá hiện ra ánh sáng xanh biếc, tràn ngập sức sống bồng bột, không thể ngăn cản.

Cũng giống như Nguyễn Đào trước mắt.

Cởi bỏ lớp trang điểm phức tạp, Nguyễn Đào đã dựa vào trong lòng Tô Mạn buồn ngủ, liên tục quay hoàn hảo mấy cảnh, hơn nữa người trước mắt là Tô Mạn, Nguyễn Đào tự nhiên dỡ bỏ tất cả phòng bị, dần dần ngủ say.

Khi mở mắt tỉnh lại, trăng đã lên đầu ngọn liễu, ngọn đèn trên đỉnh đầu giống như gợn nước lắc lư, từng vòng gợn sóng dập dờn.

Nguyễn Đào xoa xoa khuôn mặt còn ngái ngủ, phát hiện mình quả thật đang ở trong khách sạn trên cây, phòng được bện thành hình lồng chim bằng dây leo, đặt trong rừng, hương hoa quế như nước lũ, nhấn chìm Nguyễn Đào.

Không đợi Nguyễn Đào lấy lại tinh thần, một đôi tay thon dài ấm áp đã thò vào trong áo ngủ của nàng.

Cằm bị ngón tay Tô Mạn nắm lấy, nụ hôn có chút ý đồ xâm lược của đối phương rất nhanh rơi xuống, chóp mũi gò má xương quai xanh, chỉ là không tới trên môi, làm cho Nguyễn Đào có chút vội vàng.

"Chị hôn em một cái."

Giọng nói nghe còn mềm mại hơn bánh hoa quế, nóng lòng muốn được Tô Mạn hôn, thế nhưng Tô Mạn giống như là đang chơi trò chơi với nàng, chính là không muốn để cho nàng như nguyện.

Nguyễn Đào có chút sốt ruột, một tay khác của Tô Mạn rơi vào bụng dưới của nàng, không ngừng đi xuống, ngón tay thon dài cọ xát mép quần lót ren, không hề nhúc nhích, lại khiến cả người Nguyễn Đào xụi lơ, muốn có được càng nhiều.

"Tô Mạn......"

"Chị đây."

"Vậy tại sao chị không hôn em..."

Tô Mạn lấp lửng nói: "Đang hôn mà."

Chỉ là hôn không phải vị trí Nguyễn Đào muốn, nhưng lại có thể gợi lên ngọn lửa tắm sâu nhất trong nội tâm Nguyễn Đào, giống như ngọn nến thơm không biết đốt lên từ lúc nào, ngọn lửa quấn lấy người.

Môi lưỡi thâm nhập ngực Nguyễn Đào, Tô Mạn không có dừng lại, ngược lại dừng lại tất cả các động tác.

"Đào Đào, muốn cái gì thì phải nói ra."

Cho dù đã kết hôn nhiều năm, muốn nói ra lời như vậy đối với Nguyễn Đào cũng có chút xấu hổ, trừ phi là tình dục đạt đỉnh mất đi lý trí, Nguyễn Đào dứt khoát lựa chọn tự lực cánh sinh.

Cọ xát eo Tô Mạn, Nguyễn Đào quấn chân mình lại, ngửa đầu câu lấy môi Tô Mạn, cuối cùng cũng đạt được mong muốn.

Trao đổi hô hấp, môi lưỡi quấn quanh, thân thể dán sát vào nhau, ngón tay Tô Mạn theo đùi Nguyễn Đào hướng vào bên trong thăm dò, dính vào bùn lầy, theo đó khẽ cười một tiếng.

"Nhạy cảm thế? Chị còn chưa làm cái gì, vào lúc chị không ở đây, Đào Đào có làm chuyện gì trấn an chính mình không?"

"Em...... em không có."

Không phải ở trước mặt Tô Mạn, Nguyễn Đào căn bản không nhớ ra những chuyện kia, thế nhưng sau khi gặp Tô Mạn lại giống như bị mở van, nước ở đâu cũng không ngăn được.

"Vậy Đào Đào muốn cái gì?"

"Muốn chị...... Tô Mạn, em muốn chị."

Tô Mạn thuận theo ý nàng, tìm kiếm đến chân trong lòng hạt đậu nhỏ, xoa bóp dưới thăm dò ngón tay vào cửa huyệt, Nguyễn Đào trong hô hấp kẹp lấy vài phần thở dốc.

"Ưm a......"

Nhưng lúc sắp đạt được khoái cảm, Tô Mạn dừng động tác lại.

Đáy mắt Nguyễn Đào che kín một tầng hơi nước, như là có chút không rõ nguyên do, lại tủi thân nhìn Tô Mạn, "Đồ bại hoại!"

Tô Mạn cũng không sốt ruột, cúi đầu ngậm lấy vành tai Nguyễn Đào, "Ngày mai là ngày gì?" Nguyễn Đào vắt hết óc cũng không nhớ tới, ngày mai là ngày lễ gì?

Hai người đều không phải là người thích ăn Tết, ở bên nhau nhiều năm như vậy, ngoại trừ lễ tình nhân và kỷ niệm ngày cưới, cùng với sinh nhật một mèo một chó trong nhà, những ngày khác cũng chẳng đón qua.

Vào lúc Nguyễn Đào nói ra từng cái sai lầm, tay Tô Mạn lần nữa thăm dò vào, lại dừng lại trên một giây trên đỉnh điểm, trừng phạt nói: "Sai rồi."

Nguyễn Đào có chút tức giận, dứt khoát tự mình nâng eo tiến lên, cọ tới cọ lui trên ngón tay Tô Mạn, ngay cả hạt đậu nhỏ trước ngực cũng tiến tới bên miệng Tô Mạn, muốn có được khoái cảm làm theo ý mình.

"Cục cưng tham ăn."

Tô Mạn không đành lòng nhìn dáng vẻ Nguyễn Đào đáng thương như vậy, rất nhanh tăng thêm thế công, Nguyễn Đào bên miệng thở dốc trở nên càng thêm dồn dập.

"A a......"

Sóng tình qua đi, tay Tô Mạn không dời đi, còn đang cùng Nguyễn Đào cảm nhận thân thể co rút. Đôi môi đỏ mọng của cô khẽ mở, "Bây giờ Đào Đào đã nhớ ra chưa?"

"Ngày mai...... ngày mai là sinh nhật em!"

"Đáp đúng rồi."

Như đáp án chính xác khen thưởng Nguyễn Đào, Tô Mạn hào phóng nói: "Em bé thông minh, có thể ăn nhiều hơn."

Nguyễn Đào xem như đã hiểu tại sao cô lại thu tay lại, tiếng kháng nghị đều hóa thành tiếng thở dốc rên rỉ, cùng tiếng cười trêu tức của Tô Mạn.

"Em biết đấy, một lần không bao giờ là đủ."

Không biết làm loạn bao lâu, Nguyễn Đào cũng có chút giảm bớt lực, Tô Mạn ôm lấy Nguyễn Đào đi ra khỏi phòng ngủ, trong phòng khách bày một cái bánh kem nhỏ, làm thành hình dạng quả đào, bên cạnh điểm xuyết mấy đóa hoa bơ.

Nhìn không giống như là bút tích của tiệm bánh ngọt, phía trên có mấy đóa bơ hoa chen đến xiêu xiêu vẹo vẹo, đối diện ánh mắt Tô Mạn có chút cảnh cáo và chờ mong, Nguyễn Đào ôm cổ cô hôn một cái.

"Cảm ơn vợ."

Bản thân nàng quả thật đã quên mất chuyện sinh nhật.

Tô Mạn nhìn cái bánh kem nhỏ kia, "Có hơi vội, nhưng bánh ngọt đêm nay, em có thể ăn tuỳ ý."

"Ăn cùng với vợ."

Vừa qua 0 giờ, điện thoại liền nhận được lời chúc phúc của Nguyễn Danh Thành và Triển Duyệt Bạch Giản, Nguyễn Đào ôm điện thoại ngồi trong lòng Tô Mạn, đọc cho cô nghe tin nhắn nàng nhận được.

Tô Mạn vừa nghe vừa đút bánh kem cho nàng, cô yêu Nguyễn Đào, cũng yêu dáng vẻ nàng được tất cả tình yêu vây quanh, yêu sáng ngời rực rỡ với sinh mệnh ngoan cường tràn đầy của nàng.

Nguyễn Đào ngẩng đầu hôn lên cằm Tô Mạn, "Sao chị không ăn?"

"Em ăn no rồi, chị lại ăn bánh ngọt thuộc về chị."

"Em ăn no rồi!"

Gần nửa cái bánh ngọt trên cơ bản đều bị Nguyễn Đào ăn, Tô Mạn một miếng cũng không động vào.

Trong đĩa còn lại một ít bơ, Tô Mạn đưa tay cạo đi, tất cả đều bôi lên ngực bụng dưới Nguyễn Đào, bánh kem hình quả đào hiện tại thành một loại bánh kem quả đào khác.

"Chị làm gì vậy?"

"Ăn bánh kem của chị."

Nguyễn Đào không nghĩ tới, mình chính là cái Tô Mạn gọi là bánh kem, đến cuối cùng, nàng còn đang mơ mơ màng màng muốn kháng nghị.

"Không phải...... không phải sinh nhật em sao?"

"Vợ đón sinh nhật, chị không thể ăn bánh kem sao?" Người phụ nữ này đang đánh tráo khái niệm.

Đối diện với đôi mắt ướt át của Tô Mạn, khuôn mặt xinh đẹp đến kỳ cục giờ phút này nghiêm túc lại liếc mắt đưa tình nhìn chằm chằm mình, phàm là người thì nói không nên lời từ chối.

Huống chi tay vị mỹ nhân này còn ở trong cơ thể Nguyễn Đào, phàm là nàng nói sai một chữ, đều sẽ bị đối phương trừng phạt.

Nguyễn Đào mơ hồ nói: "Có thể ăn."

"Mọi thứ của em, đều là của chị."

Tô Mạn khẽ cười một tiếng, âm thanh mê hoặc gợi cảm quanh quẩn bên tai Nguyễn Đào, "Sinh nhật vui vẻ, Đào Đào năm nay cũng phải lớn lên thật khoẻ mạnh."

"Em yêu chị."

Ngọn nến thơm lộp bộp rung động, Nguyễn Đào ôm cổ Tô Mạn, dịu dàng nói.

"Chị cũng yêu em, có em ở đây, mỗi một năm, mỗi một ngày, đều rất vui vẻ."

Ngoài cửa sổ bóng đêm trầm bổng, mực nhuộm thấu màn trời, hoa quế bay lả tả, hương thơm ngào ngạt rơi xuống mặt đất trong phòng.

Cũng rơi vào trong lòng Tô Mạn.

————————————

Tác giả có lời muốn nói

Chương này là ngoại truyện sinh nhật Đào Đào, cho nên phần nhiều là góc nhìn của mẹ, mọi người có thể mua lại rồi.

Truyện tranh "Ma Nữ Tiểu Thư" đang trong quá trình chuẩn bị, lúc lên sóng cũng sẽ có ngoại truyện của đạo trưởng và Tự Tự.

Truyện mới cũng đang chờ thời gian phát hành!

Cảm ơn mọi người đã thích mẹ kế và Đào Đào, cúi đầu!

Cũng là ngoại truyện cuối cùng rồi, cảm ơn mọi người đã làm bạn!

————————————

Vậy là hết thật luôn rồi đó. Cả nhà đọc truyện vui vẻ nhá!

-21/9/2024-

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.