Ngày hôm sau cảnh của Nguyễn Đào vẫn là diễn cùng Tô Mạn, làm nữ 3, nữ 3 trong kịch bản mới lại đối diễn với nữ chính còn nhiều hơn với nam chính.
Lại nói tới cái này, Nguyễn Đào lại nhịn không được hỏi: "Tại sao chị lại nhận bộ phim này thế? Không phải nói bây giờ chị rất ít đóng phim sao?"
Đúng là rất ít, năm ngoái cả năm cũng chỉ quay《Xuân Sơn Tỉnh》, những lúc khác đều làm một số chuyện phía sau màn, cũng là trọng tâm công việc sau này của Tô Mạn.
Trên thực tế nhận bộ phim 《Phỉ thạch》 này đối với cô mà nói một là vì tư tâm của mình, hai là cũng là sự khai thác của Tô Mạn đối với lĩnh vực phim truyền hình.
"Tôi đầu tư vào bộ phim này, hiện tại tôi vừa là chủ vừa là diễn viên, cho nên tôi tự mình diễn, cũng coi như tiết kiệm chi phí."
Thật đúng là Tô lột da, nhà tư bản tàn nhẫn, đối với bản thân cũng nhẫn tâm.
Nguyễn Đào không nhịn được, mở miệng hỏi: "Hả? Thù lao đóng phim của em sẽ không bị giảm chứ?"
Tô Mạn buồn cười liếc nàng một cái, vừa lật xem kịch bản vừa cười nói: "Ờ, giảm bớt, thù lao đóng phim của em cũng không cho."
Nguyễn Đào mở to hai mắt, vẻ mặt không thể tin nhìn Tô lột da, còn suýt trực tiếp nhảy dựng lên chất vấn Tô lột da rốt cuộc muốn làm cái gì.
Tô lột da chậm rãi lật kịch bản đến phân cảnh ngày mai của Nguyễn Đào, không chút để ý nói: "Hôm nay em vừa lên đã hôn tôi, tôi còn chưa có thu phí đâu, em còn không biết xấu hổ tìm tôi muốn thù lao đóng phim?"
Mặt Nguyễn Đào đỏ lên, cứng cổ nói: "Đây là hai chuyện khác nhau, hai chuyện khác nhau!"
Đúng là hai chuyện khác nhau, nàng nhào tới hôn Tô Mạn là một chuyện, Tô Mạn làm chủ không trả thù lao đóng phim cho nàng lại là một chuyện khác.
Nhưng Tô Mạn lại hạ quyết tâm muốn nhập làm một, cô ngước mắt nhìn Nguyễn Đào: "Ồ? Lúc em ở Vân Nam hôn tôi là ăn nấm trúng độc, hôm nay hôn tôi là làm sao đây? Luôn không thể để một người đang yên đang lành như tôi em muốn hôn là hôn đúng không?"
Mặt Nguyễn Đào trở nên đỏ ửng, giống như là lá phong cuối thu say lòng người, nàng ấp úng tiến đến trước mặt Tô Mạn, hạ quyết tâm sáp mặt mình lại.
"Chị, chị hôn lại là được!"
Tô Mạn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tiến đến trước mặt mình, trên mặt Nguyễn Đào còn có collagen mà người trẻ tuổi mới có, bộ dáng trong trắng lộ hồng trông giống như là một quả đào đáng yêu.
Tô Mạn nhớ tới chính mình lúc trước không màng tất cả đi hái một quả đào, hiện tại cũng không nóng nảy, núi không đến gần ta thì ta đến gần núi.
Hiện tại cô muốn quay lại núi, nhìn xem đào của cô muốn đến gần cô như thế nào.
Tô Mạn vươn một ngón tay, nhẹ nhàng dời khuôn mặt nhỏ nhắn của Nguyễn Đào đi, nhưng không dời quá xa, còn có thể khiến Nguyễn Đào nghe thấy tiếng thở của cô.
"Chỉ như vậy là không đủ nha, cô Nguyễn."
Nguyễn Đào còn nhắm hai mắt lại, nghe vậy lại hỏi: "Hả? Vậy phải làm sao?"
"Ít nhất cũng phải giống như cô Nguyễn đã nói, tôi tốt hơn cô Nguyễn một chút, không có thê thiếp 18 phòng, cô Nguyễn có thể làm phu nhân chính thất. Tôi cũng không có một người mẹ kế ác độc nào ngăn cản chúng ta ở bên nhau."
Nguyễn Đào: "......"
Nàng xem như nghe hiểu, Tô Mạn còn nhớ lúc nàng ở Vân Nam đã nói những lời này, nhưng chính nàng căn bản cũng không nhớ rõ mình đã nói cái gì, mỗi lần nghe Tô Mạn nói ra khỏi miệng, nàng đều cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Xấu hổ, quả thực là quá xấu hổ.
Tô Mạn nhìn khuôn mặt Nguyễn Đào càng ngày càng đỏ, nhoẻn miệng cười.
Cô lật một trang kịch bản, chỉ vào phía trên lời thoại: "Ngươi xinh đẹp như tiên nữ vậy, tất nhiên là nên cùng chơi với bổn bế cơ, chúng ta có thể cùng nhau dạo vườn, cùng nhau ngủ nghỉ tạm, cần những nam nhân thối kia làm gì?"
Lúc cô đọc lời thoại với lúc nói chuyện bình thường hoàn toàn không cùng một âm điệu, nói ra khỏi miệng về sau sẽ giống như là thay đổi thành một người khác, khí chất cả người tựa hồ đều biến thành bản thân tiểu đế cơ Minh Tuyết.
Nguyễn Đào chớp mắt mấy cái, nhịn không được đưa tay sờ sờ mặt Tô Mạn, liền thấy Tô Mạn vẫn là khuôn mặt kia, làm sao có thể còn giống tiểu đế cơ Minh Tuyết hơn cả nàng chứ?
Đây chính là diễn xuất giống như thần trong truyền thuyết sao?
Nguyễn Đào đều xem đến đơ người, tay nàng ở trên mặt Tô Mạn sờ tới sờ lui, một bên nói liên miên cằn nhằn giống như là đang lầm bầm lầu bầu.
"Không đúng, rõ ràng vẫn là Tô Mạn mà, như thế nào chỉ trong chốc lát đã thay đổi khuôn mặt? Chị lại nói thử lời thoại của chị thì sao?"
Tô Mạn tùy ý để Nguyễn Đào sờ soạng trên mặt mình, vô cùng nghe lời tìm một câu thoại của mình đọc ra.
Lời thoại của cô cũng đã được cô thuộc làu làu, lúc nói lời thoại cũng nhìn vào mắt Nguyễn Đào nói.
"Ta Thẩm Tri đời này chỉ biết yêu một người, nếu là người ta thích, cho dù là hai bàn tay trắng cũng được, quyền thế ngập trời cũng được, ta cũng sẽ cùng chàng đối mặt với tất cả phù hoa trên thế gian."
Lời này vừa thốt ra, giọng rõ ràng vẫn là giọng Tô Mạn, chỉ là giọng điệu nói chuyện với tiểu đế cơ Minh Tuyết lại thay đổi, lại làm cho Nguyễn Đào cảm thấy giống như là thấy được Thẩm Tri.
Bất kể là Thẩm Tri tư thế oai hùng hiên ngang, hay là tiểu đế cơ Minh Tuyết kiêu căng tùy hứng, trong hai câu thoại của Tô Mạn đều sống động như thật.
Nguyễn Đào sợ ngây người, lại sờ sờ mặt Tô Mạn, Tô Mạn mặc cho tay nàng qua lại làm loạn, há miệng ngậm ngón tay của nàng vào trong miệng.
Nguyễn Đào chớp mắt giống như bị điện giật, cả người đều rùng mình, nàng cảm giác ngón tay của mình giống như đều tê dại, mà Tô Mạn lại vô cùng nghiêm túc nhìn nàng.
Bốn mắt nhìn nhau giống như không có điện quang hỏa thạch, nhưng mà lại có từng chuỗi từng chuỗi ngôi sao, lóe ra ánh sáng, ở trước mặt hai người không ngừng nổ tung ra.
Nguyễn Đào cảm giác ngón tay của mình ấm áp, giống như rơi vào bên trong đám mây gì mềm mại lại ấm áp, lại giống như là rơi vào bên trong một vại mật ong, làm cho đầu óc của nàng đều cảm thấy có chút mê muội.
Nàng đột nhiên nhớ tới Sở Hoài ở trên《Cùng tôi kết hôn đi》nói, khi Đào Đào đối mặt với người mình thích, nhất định phải học được chủ động, bằng không người này sẽ là của người khác.
Sao có thể để Tô Mạn là của người khác chứ?
Hiện tại đối với Nguyễn Đào mà nói, biết Tô Mạn từng thuộc về cha ruột của mình ở trên danh nghĩa, đều sẽ làm cho nàng cảm thấy ghen tị muốn cho cha nàng hai cái tát.
Là Nguyễn Danh Thành nghe được cũng phải nói ra một câu bất hiếu.
Nguyễn Đào từng chút từng chút dịch qua, cẩn thận từng li từng tí, lại mang theo một chút thăm dò.
Tim nàng đập rất nhanh, giống như có rất nhiều người bé tí ở trong lòng mình khiêu vũ, giống như thiếu chút nữa sẽ trực tiếp nhảy ra ngoài.
Vì không để cho những con người kia nhảy ra rơi vào trước mắt Tô Mạn, Nguyễn Đào lựa chọn dùng môi của mình đi thay thế vị trí ngón tay, nàng thử thăm dò hôn lên khóe môi Tô Mạn, đã thấy trên mặt đối phương hơi mỉm cười, không có từ chối, cũng không có đáp lại.
Nguyễn Đào nhớ tới lời của Triển Duyệt, trong thế giới của người trưởng thành không đồng ý rõ ràng chính là từ chối, nhưng trong tình cảm không từ chối chính là đồng ý.
Sự cân bằng tinh tế này, khi đó Nguyễn Đào khịt mũi coi thường, bây giờ lại không hiểu ra sao.
Nàng ghé sát khóe môi Tô Mạn hôn một cái, thấy Tô Mạn không từ chối, lại hôn một cái nữa.
Nụ hôn giống như chuồn chuồn lướt nước, Tô Mạn nắm tay nàng, tay kia ôm gáy Nguyễn Đào, ngón tay thon dài của cô nhẹ nhàng mà xuyên qua sợi tóc mềm mại của Nguyễn Đào, giống như xuyên qua một tầng mây.
Tô Mạn đưa đầu của nàng tới trước mặt mình, giống như có chút không hài lòng Nguyễn Đào hôn môi giống như một đứa trẻ.
"Không phải đã nói để tôi hôn em, sao lại thành em hôn tôi, như vậy thù lao đóng phim của em thật sự không nhận được đâu đấy."
Nguyễn Đào nhìn Tô Mạn gần trong gang tấc, hoàn toàn rơi vào một hồi cạm bẫy sắc đẹp mê hoặc, làm sao còn nghe thấy những âm thanh khác.
Giọng nàng có hơi run rẩy, lại giống như là không bắt được nhịp tim của mình, nóng lòng tìm kiếm một điểm tựa để cho mình ổn định lại.
"Nếu cô Tô mỗi ngày đều cho em hôn, em cũng có thể không cần thù lao đóng phim."
Thật đúng là sắc lệnh trí hôn (1) tới cực điểm mới nói ra được lời như vậy.
Tô Mạn cũng không có ý định ép thù lao đóng phim của nàng, Tô lột da muốn ép một người từ trước đến nay sẽ không làm cho đối phương buồn bã về mặt tiền bạc.
Tô Mạn dán môi lên, hàm hồ nói: "Như vậy cũng không đủ, nhưng nếu em cho tôi hôn lại, thù lao đóng phim chỉ có thể cho em."
Nguyễn Đào vừa định đáp lại cái gì, đã bị nụ hôn mang theo tính xâm lược của Tô Mạn tấn công thành trì rất nhanh, chỉ có thể ở trước mặt cô từng chút từng chút rơi vào tay giặc, giống như là một vũng nước gợn sóng, không có một chút sức lực.
Tô Mạn giống như còn đang nói gì đó, Nguyễn Đào lại chẳng nghe thấy chút nào.
"Lần trước rõ ràng đã dạy em, xem ra phải dạy thêm vài lần mới học được, phải hôn thế nào."
Nhưng không sao, cô Tô có rất nhiều kiên nhẫn.
_____________________
Chú thích
(1) Sắc lệnh trí hôn: Ham muốn sắc đẹp khiến đầu óc con người choáng váng, đánh mất lý trí.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]