Edit: phuong_bchii
_____________
Nguyễn Đào luôn luôn là một người có gì nói thẳng.
Nàng nhìn đồng hồ trước mắt và đồng hồ trên cổ tay Tô Mạn, không nhịn được: "Cô... Tô, gần đây có phải chị đọc tác phẩm văn học kỳ lạ nào không?"
Cô có thể đọc tác phẩm văn học gì à?
Tô Mạn nhướng mày, nhìn chằm chằm vẻ mặt tò mò có chút khó mở miệng của Nguyễn Đào, theo bản năng liền biết "Tác phẩm văn học" mà Nguyễn Đào muốn nói khẳng định không phải thứ tốt lành gì.
Cô có chút cảnh giác hỏi: "Em muốn nói cái gì?"
Nguyễn Đào theo bản năng muốn hếch cằm, nhịn xuống, ngón tay xấu hổ gãi gãi tai mình.
"Chính là cái đó, có lẽ...... văn học ABO?"
Tô Mạn chưa từng nghe qua loại đồ vật kỳ lạ này, cô có chút nghi ngờ lau lau tay, lấy điện thoại ra tìm kiếm.
Càng nhìn về phía sau, biểu cảm Tô Mạn lại càng đặc sắc.
Nhìn thấy phía sau cùng, biểu cảm trên mặt Tô Mạn có chút không nhịn được, cô thu hồi điện thoại hít sâu một hơi.
Một bên thầm nghĩ "Đây đều là những cái gì người có người không", một bên nhìn về phía Nguyễn Đào: "Em bình thường chính là xem mấy thứ này?!"
Ngữ khí này của cô, thật giống như trở lại năm ngoái thời điểm còn ân cần dạy bảo để Nguyễn Đào đi thi, mang theo một ít uy nghiêm của cô giáo.
Giống như người Tô gia trời sinh đều mang theo một ít khí chất như vậy. Lúc đi học khí chất của Tô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hom-nay-lai-dang-treu-choc-me-ke/3590107/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.