Edit: phuong_bchii
____________
Những người khác có nhớ Tô Mạn hay không, Nguyễn Đào không biết.
Nhưng mà bản thân nàng... là nhớ.
Nhưng nàng không thể mất mặt nói thẳng với Tô Mạn rằng mình nhớ cô.
Vậy cũng quá kỳ lạ! Nói với mẹ kế mới làm thủ tục ly hôn với ba mình cách đây không lâu là mình nhớ cô, thấy thế nào cũng sẽ làm cho người ta cảm thấy có chút quỷ dị nhỉ?
Tô Mạn rất nhanh đã trả lời tin nhắn: "Được."
Nguyễn Đào ôm điện thoại, hai con mắt đều phát lên ánh sáng, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hộc, trông càng giống một quả đào mật mê người.
Bạch Giản nhìn hết vào mắt, bộ dạng hiện tại của Nguyễn Đào quả thực chính là bộ dạng "Thiếu nữ hoài xuân", cô nàng có chút hiểu được cười cười.
"Cậu xong rồi, Tiểu Đào Tử."
Nguyễn Đào căn bản mặc kệ chính mình xong hay không xong, trong đầu nàng bây giờ tràn ngập bong bóng màu hồng, còn thiếu chút nữa muốn xoắn ốc bay lên trời.
Bạch Giản nhìn không nổi nữa, lấy khuỷu tay vặn nàng lại: "Này, mình nói nghe nè Đào Đào, Tô ảnh hậu có phải rất khó đuổi theo không?"
Có phải rất khó theo đuổi không? Vậy khẳng định là rất khó theo đuổi!
Nụ cười trên mặt Nguyễn Đào có chút không nhịn được, nàng căn bản không nghĩ tới vấn đề này.
Cũng không nghĩ tới muốn...... theo đuổi Tô Mạn?!
"Cậu đây là cái biểu tình gì đây? Cậu đừng nói sau khi cậu biết tâm ý của mình còn không chuẩn bị ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hom-nay-lai-dang-treu-choc-me-ke/3590105/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.