Trước kia xe ngựa chậm, cả đời chỉ đủ yêu một người.
Tình yêu qua nửa thế kỷ vẫn thuần túy như vậy, Tô Mạn và Nguyễn Đào ở trong bếp nấu cơm, có thể nhìn thấy bóng lưng hai người già dựa vào nhau nhớ lại quá khứ.
Làm lòng người chua xót, cũng làm cho người ta lộ vẻ xúc động.
Càng làm cho người ta hướng tới.
Tốc độ Tô Mạn nấu cơm không chậm, động tác cũng đâu vào đấy.
Kỳ thật lửa không có gì đẹp, chỉ là thỉnh thoảng thêm mấy thanh củi, để lửa vẫn không tắt là được.
Nguyễn Đào siêu buồn chán nhìn Tô Mạn nấu cơm, có chút tò mò mở miệng: "Tôi có chút tò mò, làm sao cô biết nấu cơm?"
Tô Mạn cười cười.
"Lúc trước đi ra ngoài học không quen ăn cơm ngoài, hơn nữa sau khi tôi ra mắt có một khoảng thời gian rất thảm, rất nghèo, trên người chỉ có ba trăm đồng phải sống một tháng, lúc ấy tôi ở vùng ngoại ô, gọi xe một lần đến đài truyền hình liền sẽ không còn tiền. Chỉ có thể tự mình nấu cơm."
Cô nói nhẹ nhàng bâng quơ, Nguyễn Đào lại không nhịn được có chút kinh ngạc.
Thì ra Tô Mạn còn từng trải qua cuộc sống như vậy sao?!
Vì sao chưa từng nghe cô nói đến, hơn nữa cô không phải là con cháu của Tô gia sao?
"Tô gia...... Ông nội? Mặc kệ cô sao?"
Nguyễn Đào cân nhắc mở miệng, nghĩ quản lý Tô gia vẫn là Tô lão gia, nàng gọi một tiếng ông nội cũng không quá đáng.
Chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hom-nay-lai-dang-treu-choc-me-ke/3590094/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.