Nhận thức này khiến cả người Nguyễn Đào đều không ổn.
Hu hu hu mẹ kế thế mà tối hôm qua cả đêm đều không ngủ chỉ để chăm sóc nàng, nàng còn ở trên chương trình nói mẹ kế là Diệt Tuyệt sư thái, nàng thật không phải người mà.
Tô Mạn chú ý đều ở trên tay còn đang truyền dịch của Nguyễn Đào, căn bản không chú ý tới Nguyễn Đào đang miên man suy nghĩ.
Lúc trước mới quen Nguyễn Đào cũng sẽ thường xuyên làm ra vẻ mặt như vậy, Tô Mạn khi đó cũng tò mò hỏi qua nàng đang suy nghĩ gì.
Kết quả Nguyễn Đào mở miệng nói: "Có phải dì bị bệnh gì không chữa được không, nếu không làm sao nhìn trúng tới ba tôi được?"
Nguyễn Danh Thành lập tức bị nàng hiếu thảo đến cười không ra tiếng.
Sau đó Tô Mạn liền biết, mỗi khi Nguyễn Đào có vẻ mặt này, coi như không nhìn thấy là được.
Bằng không rất dễ dàng bị nàng tức chết.
Cảm giác đau đớn quen thuộc truyền đến, lông mày Nguyễn Đào hơi nhíu lại, quả nhiên vẫn là thuốc trước kia, không có đổi.
Nhưng không có lạnh như quen thuộc, một đôi ấm áp tay cầm tay trái của nàng, cẩn thận từng li từng tí làm cái đệm thịt người ngay trước mắt sưởi ấm cho nàng.
Mắt Nguyễn Đào hơi mở to, trái tim cũng không thể khống chế nhảy dựng lên.
Là vì tác dụng của thuốc sao? Nhưng trước đây chưa từng có lúc tim đập loạn nhịp như vậy.
Một đôi tay vô cùng quý giá của Tô Mạn cứ như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hom-nay-lai-dang-treu-choc-me-ke/3590084/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.