Chương trước
Chương sau
Đang mơ đánh nhau với người khác, Tư Doanh bất ngờ bị gọi tỉnh.
Sáng nay, lúc cô đóng máy bộ phim xong, với tư cách là nữ phụ số hai, vốn dĩ chỉ cần lộ mặt một cái là có thể nhẹ nhàng rời đi, nhưng chẳng biết làm sao, tối qua, nữ diễn viên đóng vai chính – Tôn Dã Lệ [1] vừa chia tay với kim chủ, tâm trạng không tốt nên không có cách nào để nhập vào vai diễn, khiến cho cảnh của Tư Doanh từ nửa tiếng kéo dài đến tận hơn ba tiếng đồng hồ. Không chỉ thế, cô còn bị cô ta công khai chọc ngoáy vài câu.
[1]:Bản gốc là Giang Phán Duyệt, nhưng chắc do nhầm lẫn nên phía dưới tác giả lại viết một loạt đều là Tôn Dã Lệ, nên mình sửa lại thành Tôn Dã Lệ.
Thế này thì làm sao mà Tư Doanh chịu được.
Cô ngay lập tức nói lại, không để cho cô ta chút thể diện nào, cuối cùng, phải đích thân đạo diễn chạy tới khuyên ngăn thì chuyện mới dừng lại.
Trở về khách sạn, Tư Doanh càng nghĩ lại càng thấy không thoải mái.
Lúc nãy chắc chắn là cô chưa phát huy được tốt, ngay cả khóc Tôn Dã Lệ cũng chưa khóc, càng nhớ cô lại càng tức, cuối cùng tức đến nỗi ngủ cũng mơ thấy.
Trong giấc mơ, cô đang chửi mắng cô ta siêu đã.
Trợ lý Mộc Dao Dao lay cô tỉnh lại, nhỏ giọng nói: “Chị Tư Doanh, chúng ta đến Trung tâm hội nghị triển lãm Kim Hòa rồi, dậy thôi chị.”
“Hả?”
Tư Doanh từ từ tỉnh dậy, đáy mắt tràn đầy sự mệt mỏi. Một lát sau vẫn chưa thoát khỏi cuộc tranh cãi trong giấc mơ, Mộc Dao Dao lại gọi thêm một lần nữa cô mới tỉnh hẳn, nhìn ra ngoài cửa sổ. Tối nay, Trung tâm hội nghị triển lãm Kinh Hòa có một bữa tiệc đấu giá từ thiện, vốn dĩ Tư Doanh không muốn đến, hôm nay cô bói ra được rằng không nên đi đến những nơi đông người. 
Nhưng không hiểu sao, người quản lý lại cứ bắt cô phải đến.
Tư Doanh nhìn bên ngoài đông đúc, toàn người là người mà da đầu tê dại, hai bên lông mày nheo hết cả lên: “Chị Chúc đến chưa thế?”
Chị Chúc tên đầy đủ là Chúc Hân – người quản lý của cô.
Mộc Dao Dao đưa cho cô xem tin nhắn mấy giây trước với Chúc Hân: “Chị Chúc bảo chị ấy đợi chị ở chỗ thảm đỏ đấy.”
Đến thì cũng đã đến rồi.  
Tư Doanh day nhẹ ấn đường.
Cô lập tức bước xuống xe, lông mày vừa nheo lại đã giãn ra, khóe môi cũng cong lên thư thái, nở một nụ cười nhẹ nhàng, hơi nghiêng đầu, mái tóc đen xoăn đến giữa vai rũ xuống. Một loạt ống kính lia tới, Tư Doanh mỉm cười, đối diện với ánh sáng mạnh cũng không hề chớp mắt, đi thẳng đến thảm đỏ, nhìn thấy nữ diễn viên không phối hợp ban sáng.
Tư Doanh mỉm cười bước đến.
Vốn dĩ trước camera, Tôn Dã Lệ trông rất thùy mị, nhưng khi nhìn thấy Tư Doanh, biểu cảm trên gương mặt cô ta lập tức cứng lại, khóe miệng hạ xuống, cười trông có chút khó coi. Hai tay Tư Doanh đón lấy chiếc bút mà người chủ trì đưa, lúc quay người ký tên lên bảng, ý cười đã thu lại một chút, ký tên xong, quay người lại, nụ cười hoàn hảo ấy lại xuất hiện. 
Cô cười đến mức cơ mặt cứng ngắc lại.
Đi thảm đỏ xong, Tư Doanh nhìn thấy quản lý của cô – Chúc Hân, chị ấy đang nói chuyện với Trương tổng của Tinh Việt, nhìn thấy cô thì vẫy gọi, ra hiệu cho cô đến. Tư Doanh rất ghét mấy thứ xã giao này, cố gắng nhịn sự khó chịu của mình lại, bước đến: “Chị Chúc.”
Chúc Hân nói: “Tư Doanh, đây là Trương tổng của Tinh Việt.”
Trương tổng vẫn còn rất trẻ, lịch sự gật đầu hỏi thăm cô: “Cô Tư, ngưỡng mộ đã lâu.”
Tư Doanh mỉm cười: “Xin chào.”
Ngoài mặt thì mỉm cười nhưng trong lòng thì không, Tư Doanh đứng một bên, bộ dạng không hề muốn để ý đến bất cứ thứ gì, Chúc Hân âm thầm kéo nhẹ váy cô.
Trương tổng cũng biết điều, quay người rời đi.
Đợi anh ta đi, Chúc Hân không vui nói: “Trương tổng cũng được coi là người nổi tiếng trong giới đấy, ít nhiều gì em cũng phải cho anh ta chút mặt mũi chứ.”
“À.” Tư Doanh cười nhạt.
Cô nhếch môi: “Nể mặt anh ta ấy hả, em còn cho anh ta cả mặt mũi luôn ấy chứ, chính nhân quân tử kiểu gì không biết, mắt nhìn đi đâu luôn rồi đó.”
Chúc Hân hiểu rõ, nhưng đàn ông mà…
Chị không nói thêm nữa, đưa Tư Doanh vào bên trong, nói: “Cái tính này của em phải sửa đi, đừng cậy có Lục tổng chống lưng mà muốn làm gì thì làm. Trong giới này, Tinh Việt không tính là lớn nhưng cũng được coi là có mặt mũi đấy.” 
Tư Doanh điềm nhiên chẳng để ý.
Chúc Hân nghiêng đầu quan sát cô, vẻ ngoài của Tư Doanh rất được, cô có một khuôn mặt vừa đáng yêu vừa gợi cảm, dáng người duyên dáng, cổ tay nhỏ nhắn, cả người vừa vặn. Ngoại trừ vẻ ngoài xinh xắn ra, diễn xuất của cô cũng được công nhận là tốt nhất trong các diễn viên sinh năm 95 trong giới, cảnh khóc vô cùng đặc sắc, trong nháy mắt là có thể lấy được sự đồng cảm của người xem.
Tư Doanh xuất đạo chưa lâu, mới gần ba năm.
Diễn xuất tốt và sự linh hoạt trong các vai diễn khiến cho cô chỉ vỏn vẹn chưa đầy ba năm đã trở thành một nhân vật có tên tuổi trong giới.
Chúc Hân vẫn nhớ như in cảnh khóc đã khiến Tư Doanh nổi lên “thoát vòng  [2]”
[2]:Thoát vòng: nguyên gốc là 出圈,ý chỉ một idol, diễn viên, minh tinh nhờ một sự kiện nào đó mà nổi tiếng vượt ra khỏi vòngfan, được tất cả mọi người đều biết tới.
Xinh đẹp tuyệt trần.
Ai thấy mà không thốt lên chữ “đỉnh” cơ chứ.
Tư Doanh nhấc chân váy lên đi vào trong, đôi lông mày thanh tú ngày càng nhăn chặt lại, bên trong có mùi của nhiều loại nước hoa, mùi rượu, xen lẫn với mùi thơm của thức ăn, dù cho cô đang cảm thấy đói thì cũng thấy buồn nôn, cô bịt mũi, nghĩ đến quẻ bói sáng nay: “Chị Chúc, tối nay em về sớm được không, quẻ bói bảo tối nay em không được về muộn.”
Chúc Hân giật giật mi tâm: “Chị sẽ bảo vệ em, được chưa hả?”
Cô vừa bất lực vừa thấy buồn cười, diễn viên nhà người ta thì cầu mong được đi nịnh hót mấy ông lớn, diễn viên nhà cô thì tốt rồi, suốt ngày ôm lấy quẻ bói, cả ngày thần bí lải nhải linh tinh. Tư Doanh không vì lời Chúc Hân nói mà thả lỏng, thấy Tôn Dã Lệ cô đã bực rồi, lại còn phải chào hỏi với một đám người như thế này, không biết còn điều gì đang nhắm tới cô không nữa.
——
Hội đấu giá diễn ra khá chậm.
Tư Doanh ngồi yên tại vị trí của mình, Chúc Hân thấy cô không có ý định làm quen với những người khác nên cũng hiếm khi được nhàn rỗi.
Mộc Dao Dao cúi đầu nghịch điện thoại.
Cô nàng thấy gì đó, bèn lay cô: “Chị Tư Doanh, Tôn Dã Lệ lên hotsearch rồi, kéo theo tên chị luôn này.”
Tư Doanh đã quen rồi.
Cô cúi đầu nhìn, no2 hotsearch là Tôn Dã Lệ, blogger đăng liền một lần chín bức ảnh ở thảm đỏ hồi nãy, chụp rồi đăng lên thì thôi, lại còn chọc ngoáy Tư Doanh, nói rằng vẻ đẹp này áp đảo cô.
Tư Doanh kéo mấy sợi tóc ở bên tai.
Góc mặt nghiêng xinh đẹp vừa hay được ánh đèn bên trên chiếu vào, dịu dàng sáng ngời, như thể cả người cô đều đang phát sáng. 
Mộc Dao Dao nhìn đến ngây người.
Cô nói thẳng tuột: “Quả là vẻ đẹp áp đảo, nhưng phải là chị Tư Doanh của em đẹp hơn gấp vạn lần, chị cực kỳ xinh luôn đấy.”
“Hâm mộ Lục tổng quá đi.”
Lông mày Tư Doanh giật giật, có chút không theo kịp tư duy linh hoạt của cô nàng, đây đã là lần thứ hai cô nghe thấy tên anh trong tối nay.
Cô mỉm cười, nhàm chán thật đấy. 
Cô dứt khoát cầm điện thoại của Mộc Dao Dao, bấm vào hotsearch, blogger khen hàng loạt, fan hâm mộ phía dưới cũng ngốc nghếch khen theo.
Còn nhân tiện nói kháy cô vài câu.
Bé cưng Dã: [Aaaaaa, bé cưng nhà tui hôm nay đẹp tuyệt vời, không hổ là nữ diễn viên đỉnh lưu visual trong giới giải trí này!]
Lệ Lệ trong tim: [Không được, không được rồi, mất máu quá.]
Tôn Dã Lệ hot lên nào: [Vợ ơi, em đến đây!]
Chìm vào vẻ đẹp của Lệ: [Ôm ôm bà xã của tui, tối nay bà xã quá đẹp, ai đó đứng bên cạnh em mờ nhạt quá đi, đùa gì chứ, đi thảm đỏ thôi mà còn đứng “cọ nhiệt” [3] bên cạnh, cũng chẳng xem lại xem có đủ tư cách không nữa.]
[3] Cọ nhiệt: Lợi dụng sự nổi tiếng của người khác để tăng nhiệt độ cho mình. (Nguồn: hoatieu.vn)
Trời quang bóng mây rọi đến: [Chuẩn luôn, Dã Dã nhà tôi chặt đẹp cô ta luôn nhé, mặc cả bộ màu đen cứ như đi dự đám tang vậy.]
Cá bơi nào: [Cô ta làm màu quá nhỉ, quầng mắt đen đậm chưa kìa, chẳng có chút nào giống tiên nữ nhỏ Dã Dã nhà tôi.]
——
Người qua đường ăn dưa đã online: [Ủa? Blogger nhận tiền lên bài đấy à, mắt mù rồi đúng không? Rõ ràng là Tư Doanh xinh hơn mà, lại còn chụp kiểu mờ ảo như thế nữa. Dáng người này có thể “hạ gục” Tôn Dã Lệ trong vài giây luôn nhé, vậy mà fan hâm mộ cũng có mặt mũi đi khen cơ đấy.]
Người qua đường Hoàng Tuyền: [Rốt cuộc thì Tôn Dã Lệ có cái quái gì vậy, mặt người ta cũng vượt qua cô rồi, thế mà còn dám nói “vẻ đẹp áp đảo”.]
Đào quá là ngon: [Trời ạ, trong bộ phim phát sóng tháng trước, thần thái của cô còn chẳng tốt bằng một diễn viên kỳ cựu là thầy Triệu đâu đấy nhé. Thầy Triệu còn hơn cô hẳn mười tuổi. Vậy mà còn suốt ngày mua hotsearch “vẻ đẹp áp đảo”, Tư Doanh đẹp hơn cô nhiều, diễn xuất và cả vẻ ngoài của Tư Doanh trong bộ phim mà hai người hợp tác có thể đè bẹp cô luôn đấy.]
Tui muốn yêu đương: [Đến phụ họa một tay, đúng là hoàn toàn đè bẹp, nhưng blogger nên nói ngược lại, vẻ đẹp của Tư Doanh đè bẹp Tôn Dã Lệ hahaha ~]
Tôi nói với bạn: [Hahaha ủng hộ Tư Doanh áp đảo Tôn Dã Lệ.]
——
Tư Doanh càng xem càng thấy cạn lời, lúc trước cô và Tôn Dã Lệ từng hợp tác với nhau trong một bộ tiên hiệp. Cô là nữ hai, Tôn Dã Lệ là nữ chính, bên đoàn phim cũng tuyên truyền nữ chính. Kết quả lúc chiếu phim, Tư Doanh lại “thoát vòng”, vô số lần lên hot search, mọi người khen cô diễn tốt, cảnh khóc cực kì đạt, quan trọng là xinh hơn nữ chính.
Ai cũng nói nam chính mắt mù.
Nữ hai xinh đẹp si tình thế thì không mê, lại đi thích nữ chính suốt ngày gây chuyện, còn thêm cả tâm tình thánh mẫu, quả là mắt mù mà.
Kể từ đó, hai người có thù oán với nhau.
Nhưng có lẽ chỉ là ở một bên phía Tôn Dã Lệ, còn Tư Doanh thì chẳng để ý chuyện này, cũng dặn dò fan không được xen vào.
Vẻ đẹp của cô không cần so sánh với bất cứ ai hết.
Tin nhắn wechat của Chúc Hân không ngừng vang lên, chị không nói tiếng nào, nhìn các cô một lát rồi nghiêng đầu hỏi Tư Doanh: “Chị nghe nhân viên nói tối nay Lục tổng cũng đến, đến đoạn nào rồi, em có muốn ra đón không?”
Tư Doanh: “…”
Bộ anh ta không có chân à?
Hơn nữa, làm sao mà cô biết được, gần đây cô bận quay phim, Lục Xuyên cũng bận công việc ở nước ngoài, số lần hai người nói chuyện với nhau chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Dưới ánh nhìn chằm chằm của Chúc Hân, Tư Doanh mở điện thoại ra, vào wechat, nhấn vào biểu tượng của Lục Xuyên, lần gần đây nhất hai người nói chuyện là khoảng chín giờ tối hôm trước, kết thúc với biểu tượng phẫn nộ của cô.
Đang nói thì ngoài cửa xôn xao náo nhiệt.
Tư Doanh bực bội chọc chọc vào khung chat của hai người, không cẩn thận bấm nút “vỗ mông” [4], ngay lập tức mấy chữ “Bạn vừa vỗ mông Lục Xuyên” cực kì chói mắt hiện lên, cô cắn chặt môi dưới. Ghét quá đi, lại bị nói là chủ động làm hòa rồi.
[4]Vỗ mông: Một tính năng của wechat, đại khái mọi người có thể hiểu giống như tính năng chọc trên facebook ấy.
Phòng hội liên tiếp vang lên những tiếng trầm trồ.
Tư Doanh dựa vào thành ghế, hơi quay người, vừa đúng lúc nhìn thấy người đàn ông đang bước vào, bộ vest đen được may vừa vặn, cổ áo và tay áo được cài kín, quần tây bóng loáng, thẳng tắp như dáng vẻ của anh. Khuôn mặt khôi ngô nhã nhặn, thêm chiếc kính gọng vàng, xen lẫn cảm giác quen thuộc vừa lịch thiệp, vừa xấu xa.
Vừa nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến.
Tư Doanh không ngờ rằng Lục Xuyên thực sự sẽ đến, chẳng trách mắt phải của cô cứ giật mãi, quẻ bói thì bảo không nên ra ngoài.
“Aaaaa, là Lục Xuyên đó!”
“Chị Tư Doanh, chồng chị đẹp trai quá!!”
Bên tai là Mộc Dao Dao không tiếc lời khen dành cho Lục Xuyên, dù Tư Doanh thấy hơi quá nhưng lại thấy vinh dự, coi như đang khen bản thân mình. Tư Doanh tủm tỉm cười, đang chuẩn bị thu ánh nhìn lại thì người vẫn đang nhìn nhìn thẳng phía trước là Lục Xuyên đây bỗng dưng lại nghiêng đầu. cách một khoảng, ánh mắt của anh không hề sai lệch bắn về phía này, như có sự áp bức nào đó.
Tư Doanh giật nảy một cái, nhanh chóng ngồi thẳng lên.
Mộc Dao Dao vỗ vai cô, nhắc: “Chị Tư Doanh, Lục tổng nhìn chị rồi kìa, má ơi, hai người thân mật thật đó.”
“?”
Cô không hiểu.
Mộc Dao Dao đan hai tay trước ngực, mắt sáng như sao, nói: “Chị xem đi, trong này nhiều người như thế, đèn thì lờ mờ, nhưng chỉ nhìn một cái là Lục tổng đã liếc sang đây rồi, nhìn chằm chằm chị luôn, đây chắc chắn là tâm linh tương thông đó.”
“…”
Cảm ơn nhé, em nhìn lầm rồi.
Tư Doanh tiếp tục nhìn về phía Lục Xuyên, dưới sự dẫn dắt của MC, anh đã ngồi xuống vị trí chính. Từ chỗ cô ngồi chỉ nhìn thấy phần gáy điển trai của anh. Cô bĩu môi, bên tai có tiếng người xì xào bàn tán, không ngoài dự đoán đều là tên của anh, Tư Doanh nhìn gáy của người nào đó, trong lòng không ngừng oán trách, cái đồ chuyên đi thu hút ong bướm này. 
Bỗng nhiên điện thoại cô rung lên.
Tư Doanh bình tĩnh lại, nhìn thấy tin nhắn wechat của người “chuyên đi thu hút ong bướm” nào đó: [Đấu giá xong thì đến phòng A001.]
?!!
Vừa gặp nhau là đã thuê phòng rồi.
Tư Doanh ngẩng đầu, hung hăng trừng mắt nhìn gáy của ai đó, ngón tay thoăn thoắt bấm trên điện thoại: [Quẻ bói bảo hôm nay không —]
Vẫn chưa gõ xong.
Lục Xuyên trực tiếp gửi tới một đòn chí mạng: [Hôm nay mà không hợp gặp anh, vậy thì anh sẽ cho em nhìn anh cả ngày mai luôn đấy.]
Hết chương 1.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.