"Anh Amuro, thanh tra Hanada, chính là lúc này --!!"
Hai bóng người vọt ra từ trong tủ quần áo.
Hanada Saharuna nhào tới ả đàn bà mặc váy bầu, bụng ả phình to, nhưng cô biết đó chỉ là đồ giả. Cô không lưu tình chút nào, trực tiếp đè ả ta nằm trên đất.
Lưng của ả đập thật mạnh vào sàn nhà, phát ra tiếng kêu đau, Hanada Saharuna nhân cơ hội vặn cánh tay ả ra đằng sau, phòng ngừa ả rút súng ra.
"Conan! Mau đưa dây thừng cho chị!" Hanada Saharuna đè lên người ả đàn bà hô to.
Edogawa Conan ngã trên đất sau khi va vào gã đàn ông, túi giấy trên đầu cậu cũng văng ra vào lúc đó, giờ phút này cậu đang cố gắng dùng răng cắn đứt dây thừng trên tay. Nghe thấy lời cô co nói, cậu chỉ có thể nhướn người lên gào: "Thanh tra Hanada, chị chờ em một lát!"
Hanada Saharuna vững vàng trấn áp người, nhưng bởi vì nghĩ đến Amuro Tooru ở bên kia, cô rất nóng nảy: "Còn phải chờ bao lâu hả? Chị phải đi giúp tên kia nữa!"
Ai? Giúp ai cơ? Anh Amuro sao?
Edogawa Conan dùng sức một chút, từ nằm nghiêng đổi thành nằm ngữa. Cậu nhìn Amuro Tooru đứng ở đó, dưới chân là gã đàn ông mặt vuông chữ điền đã bị đánh ngất xỉu.
"....... Thanh tra Hanada, không vội đâu, em cảm thấy anh Amuro không cần chị giúp." Edogawa Conan nói.
Hanada Saharuna nghe vậy quay đầu, sau đó liền đụng phải tầm mắt của Amuro Tooru. Cô đối mặt với anh vài giây, sau đó mới cúi nhìn gã đàn ông dưới chân anh.
Hanada Saharuna trợn tròn mắt, nhớ tới lời mình vừa nói trong tủ quần áo, nhẹ nhàng hít một hơi thật sâu.
Con mẹ nó, bị vả mặt nhanh vậy? Chẳng lẽ tên này đầu óc có vấn đề, nhưng giá trị vũ lực lại cao vô cùng? Thuộc giáo phái của Kyogo Makoto huyền thoại kia sao?!
Từ từ, tại sao một nhân vật ngoại hình nổi bật còn có thể đánh nhau giỏi như vậy mà cô lại không có chút ấn tượng nào? Dựa theo định luật trong Conan, lớn lên xinh đẹp, giá trị vũ lực cao đều có rất nhiều đất diễn, chẳng lẽ anh ta chính là nhân vật quan trọng lên sàn lúc sau sao? Dù gì thì cô cũng chỉ mới xem đến tập 508, nên có thể không biết thật.......
Trong nháy mắt Hanada Saharuna cảm thấy hơi chột dạ, lúc trước cô khinh bỉ anh ra mặt như vậy, nhỡ đâu người ta lại là người của phe đen linh tinh các kiểu thì sao bây giờ, cô không bảo sẽ bị xử lý chứ? Á đù...... Cô....... Sẽ không xui xẻo đến mức đụng phải người của Tổ chức Áo đen đâu nhỉ....?
Khoan đã, tinh thần trọng nghĩa mạnh như vậy, chắc hẳn là người phe đỏ phải không? Bên phe đỏ thì vẫn còn tốt. Trong ấn tượng của cô, mấy thám tử đó đều siêu dễ nói chuyện, chỉ cần tâng bốc họ một hồi là sẽ không sao....... Cùng lắm thì đến lúc đó thả một quả rắm cầu vồng 800m là đủ, vuốt mông ngựa nịnh nọt gì đó chính là chuyện cô am hiểu nhất!
Ặc...... Trước tiên vẫn phải vào nhóm lớp hỏi cho rõ thân phận tên kia đã!
【Group lớp
Hanada Saharuna [1]: Tôi hỏi mấy người chuyện này. Tên kia, ờm, người phục vụ tóc vàng ở quán cafe Poirot ấy, anh ta có phải là nhân vật quan trọng gì không vậy?
Luật sư lòng dạ hiểm độc [35]: Hanada, cuối cùng bà cũng quyết định xuống tay với vị soái ca tóc vàng đó, muốn trải nghiệm thử thế giới của người trưởng thành cùng anh ta sao? Không sao, anh ta không phải nhân vật quan trọng gì đâu, cứ mạnh dạn chơi đi.
Okawa Shidai [4]: Gì cơ? Hanada coi trọng soái ca ở cafe Poirot á?! Ồ...... Ra là thế, ổng chỉ là người qua đường lớn lên có chút đẹp trai thôi. Bà muốn hẹn hò với ổng hả? Táo bạo thật đó ~~
Bảo vệ nón xanh [20]: À...... Thảo nào ngày đó ở quán cafe, bà vừa vào là đã chào hỏi người ta. Còn nói cái gì mà "Lại gặp nhau rồi ~ Chào buổi tối nhé ~ Anh phục vụ"........ Thì ra là vậy, tôi hiểu rồi hahahaha. Cố lên Hanada, bà không lỗ đâu, người ta chính là người đàn ông trị giá chục tỷ đó!
Hanada Saharuna [1]: Ông đừng có mà sửa loạn lời tôi nói. Tôi dùng cái ngữ điệu chảy dớt đấy nói chuyện bao giờ! Lúc đấy tôi rõ ràng vừa xấu hổ vừa bất đắc dĩ được không! Chỉ là chào hỏi bình thường thôi! Hơn nữa đàn ông chục tỷ cái gì? Đúng là lớn lên đẹp trai thật, nhưng chục tỷ cũng quá khoa trương rồi đó, cùng lắm là 100 triệu!
Lớp trưởng [12]: 100 triệu cơ à...... Hanada bà đánh giá cao quá nhỉ, xem ra bà thật sự thích hắn đấy..... Cái này, nếu là như vậy, tôi sẽ ủng hộ bà....... Dù sao thì hắn cũng chỉ là người bình thường, người trong sách gì đó thôi, không có gì phải sợ. Bà có thể!
Hanada Saharuna [1]: Không phải! Mấy người hiểu lầm rồi! Tôi đâu có nói thích anh ta! Số 35, ông đừng có mà tung tin lung tung được không?!
Luật sư lòng dạ hiểm độc [35]: Hanada, bà đừng bôi nhọ tôi chứ? Cái câu "Ngay cả khi tôi có ý định trải nghiệm trước cuộc sống của người trưởng thành đi nữa, cũng sẽ chỉ tìm soái ca tóc vàng bên kia" chính là từ miệng bà ra mà. Bà nhìn trúng nhục thể của người ta thì cứ thừa nhận đi....... Dù sao anh ta cũng chỉ là người qua đường, bà sợ cái gì?
Người mới của tổ chức [23]: Đúng! Không hổ là Hanada, ngay cả mối tình đầu cũng trâu bò như vậy!........ Tuy rằng nói là người qua đường, nhưng nghe có vẻ rất hot đấy nhỉ? Da ngăm tóc vàng mắt xanh, bà thích nhất kiểu này còn gì?
Hanada Saharuna [1]: Mắt anh ta màu tím xám...... Không được, sao tôi cứ có cảm giác mấy người đang lừa tôi vậy? Tên đó là đồ đệ của Mori Kogoro mà, tuy bộ dạng trông không thông minh cho lắm, nhưng mà đánh nhau giỏi vl nhé? Sao có thể là người qua đường chứ?
Okawa Shida [4]: Hahahahaha bộ dạng không thông minh cho lắm hahahaha! Hahahaha đúng đúng đúng! Ổng đúng là không quá thông minh, bằng không thì sao có thể làm học trò của Mori Kogoro được! Hanada, nói cho bà nghe, tên đó chính là nhân vật phụ xuất hiện lúc sau........ Bà biết mà, lúc tác giả sắp cạn ý tưởng rồi thì hay tạo ra một nhân vật nữa để gia tăng độ mới mẻ ấy...... Người ta được thêm vào để cho đủ nhân số thôi, bà không cần để tâm đâu! Cho nên, cua ổng đi! Cố lên! Tôi ủng hộ bà!
Hanada Saharuna [1]: Tôi thật sự không có định cua anh ta mà....... Tôi chỉ muốn hỏi một chút xem tên đó có phải có thân phận đặc biệt gì không thôi. Trước đó tôi lỡ chọc người ta, sợ bị trả thù.......
Okawa Shidai [4]: Sao có thể? Ổng chỉ là người bình thường.
Bác sĩ Beika [17]: Sao có thể? Chỉ là giá trị vũ lực hơi cao chút.
Người mới của tổ chức [23]: Sao có thể? Chỉ là lớn lên đẹp trai chút.
Bảo vệ nón xanh [20]: Nhưng bản chất vẫn là người bình thường thôi mà?
Lớp trường [12]: Hanada, đừng sợ gì cả!】
Hanada Saharuna từ bỏ việc cùng đám bạn học này cãi cọ, kệ đi, bọn họ muốn hiểu lầm thì hiểu lầm, dù sao cô cũng chỉ cần biết tên kia không có thân phận đặc biệt gì là được. Theo mọi người nói, chỉ là học trò của Mori Kogoro, giá trị vũ lực cao với để làm tăng thời lượng chương trình mà thôi....
Phù ~ Hanada Saharuna thở dài nhẹ nhõm, hahaha, nếu là như vậy thì cô không có gì phải sợ! Tốt xấu gì cô cũng là cảnh sát, có quan hệ hợp tác với nhóm nhân vật chính như Mori Kogoro, cô căn bản không cần sợ một tên học trò thám tử đầu heo!
Hanada Saharuna yên tâm, tâm trạng lại một lần nữa bay lên. Tên kia sau khi thu thập gã mặt chữ điền xong còn đặc biệt nhìn cô, chắc chắn là đã ghi thù việc cô nghi ngờ giá trị vũ lực của anh ta trong tủ quần áo.......... Chậc chậc, đúng là đồ quỷ hẹp hòi.
Hừ, tưởng rằng bị vả mặt thì cô sẽ cảm thấy xấu hổ sao? Đúng là coi thường cô!
Từ khi diễn hải vương ở quán cafe, lại bởi vì án mạng mà lại phải bắt buộc xuất hiện ở đó, cùng hai người Amuro Tooru đối mặt, thậm chí bị đồng đội óc heo hố cha hố mẹ làm cho mất mặt trước mặt mọi người........Trải qua những đợt nhục chết liên tiếp, cô, Hanada Saharuna đã rèn ra được da mặt dày hơn mâm!
Cho dù xấu hổ đến đâu cũng không thể làm cô mảy may đổi sắc mặt!
Đối diện với ánh mắt của Amuro Tooru, Hanada Saharuna chuyển đề tài: "Thật là! Nếu đã xử xong tên kia rồi thì mau tới đây giúp tôi chứ! Đưa dây thừng đây nhanh lên!"
"......" Thanh tra Hanada, chị đổi sắc mặt cũng nhanh thật đấy. Edogawa Conan nghĩ thầm.
Amuro Tooru trầm mặc trong chốc lát. Anh đi đến giúp Edogawa Conan cởi dây thừng ra, sau đó dí vào tay cậu, không tiếng động biểu đạt ý tứ của mình.
"....." Anh Amuro, em biết anh đang rất đắc ý, nhưng mà em bị kẹp giữa hai người, xấu hổ lắm đó....
Edogawa Conan cầm theo dây thừng, trong nháy mắt cảm thấy mình trở về khoảng thời gian bi thảm phải làm ống loa nhân bánh kẹp của bố mẹ đang giận dỗi nhau lúc còn là Kudo Shinichi.
"Nhanh lên coi, còn uốn éo cái gì! Tay chị sắp nứt cả ra rồi!"
Tiếng của Hanada Saharuna lại một lần nữa truyền đến, Edogawa Conan thở dài một hơi đi qua: "Thanh tra Hanada, dây thừng của chị đây."
Hanada Saharuna nhận lấy, nhanh chóng trói ả đàn bà dưới thân mình lại.
Chờ làm xong hết thảy, cô thở phào nhẹ nhõm lau lau mồ hôi không tồn tại: "Đúng là mệt chết..... Từ từ ha, để tôi gọi cho thanh tra Megure, kêu bọn họ đến đây xử lý."
- ------------------------------------
Trong văn phòng của Đội 3 Phòng Điều tra Tội phạm, thanh tra Megure đột nhiên đứng lên hô to với đầu dây điện thoại bên kia: "Cái gì?! Hanada, các cô đã bắt được bọn trộm rồi sao?!"
Ông chỉ yêu cầu bọn họ đi điều tra phòng của bọn chúng thôi, không ngờ họ lại trực tiếp bắt được người!
Thanh tra Megure vừa kinh ngạc vừa hưng phấn: "Lợi hại đó Hanada! Trong khoảng thời gian ngắn như vậy đã bắt được bọn trộm, còn không làm người nào bị thương! Không tồi! Tôi nhất định sẽ khen thường cô!"
"Thật sao? Có phải tôi sẽ được thăng chức tăng lương không?!" Hanada Saharuna cầm điện thoại vui mừng nhảy cẫng lên.
Amuro Tooru và Edogawa Conan đang dọn ba tên trộm vào một chỗ, nghe vậy ngẩng đầu lên nhìn cô.
"Nghĩ cái gì đấy! Cô còn đang trong kỳ thực tập, hơn nữa còn là trợ lý thanh tra, nào có dễ dàng thăng chức như vậy!" Thanh tra Megure tức cười, "Cô gấp không chờ nổi muốn ngồi vào vị trí của tôi rồi sao?"
"Sao có thể chứ! Sao có thể chứ! Tôi còn nhiều khiếm khuyết, cần phải tích lũy đủ kinh nghiệm, sao lại không biết xấu hổ mơ ước vị trí của ngài chứ thanh tra Megure a hahahaha~" Tròng mắt Hanada Saharuna xoay chuyển.
Ai cũng biết, một khi yêu cầu rất cao của mình bị cự tuyệt, nếu cô đưa ra một yêu cầu thấp hơn, 90% khả năng sẽ được đáp ứng.
Vì thế Hanada Saharuna ngọt ngào nói: "Vậy tiền thưởng thì có được không thanh tra Megure? Ngài xem, tôi không chỉ làm việc thêm giờ, còn cố gắng hết sức để bắt giữ tội phạm đó ~ hơn nữa lần này còn là vụ án trộm đá quý cực nóng trên bảng tin mà, nói thế nào cũng nên khen thưởng sự siêu cấp ~ siêu cấp ~ nỗ lực của tôi, đúng không?"
"......" Amuro Tooru, Edogawa Conan,
Thanh tra Hanada, chị đúng là nhớ ăn không nhớ đánh. Lúc trước vừa mới bị anh Amuro giáo huấn thái độ đối với công việc xong, bây giờ lại làm trò trước mặt anh ấy xin tiền thưởng từ thanh tra Megure, có phải cứng đầu quá rồi không?
Edogawa Conan tự dưng thấy hơi nhức đầu, cậu che trán lại hít một hơi.
Nói thật, biết quá nhiều khiến cậu cảm thấy vô cùng áp lực, vì sao thanh tra Hanada lúc nào cũng có thể chính xác đạp vào vảy ngược của anh Amuro vậy? Chị là thiên lôi đấy à?
Nhưng mà lúc này còn chưa đến phiên Amuro Tooru ra trận.
"Hanada! Con nhóc này suốt ngày chỉ nghĩ đến tiền thưởng! Cô có nhớ mình là cảnh sát vì dân mà phục vụ không! Đừng có lúc nào cũng muốn thu lợi!" Thanh tra Megure tức giận quát, "Cô ngoan ngoãn chờ ở đó cho tôi, giờ tôi sẽ cùng đồng sự ở Đội 3 chạy tới, trong lúc đấy cô liệu hồn mà tỉnh táo lại đi!"
"Dạ được......" Hanada Saharuna chán nản cúi đầu, cô chu miệng không vui cúp điện thoại.
Bên này, thanh tra Watanabe Đội 3 nhìn thanh tra Megure thở phì phì, nhịn không được cười: "Cái ông Megure này, rõ ràng vừa rồi còn nói đối phương đang tăng ca trong kỳ nghỉ, muốn gọi người đến tiếp viện, thế mà giờ lại mắng mỏ người ta. Cấp dưới có thể phá án trong thời gian ngắn như vậy, ông rõ ràng là đang rất vui."
"Con bé này gần đây có chút đắc ý vênh váo, luôn đem tiền thưởng nghỉ phép đặt bên miệng, nếu như bị người khác nghe được sẽ ảnh hưởng đến chức vụ....... Hơn nữa một mầm mống tốt như vậy, nếu tam quan lệch một chút cũng là lãng phí, phải bẻ lại một phen mới được!" Megure Juzo cầm áo khoác mặc vào, cùng thanh tra Watanabe đi ra ngoài.
"Nhưng đối phương nói cũng đúng, vụ trộm cắp lớn như vậy đã phá thành công, công lao rất lớn, càng không nói cô ấy bắt được chủ mưu trong lúc đang nghỉ phép. Theo đạo lý thì vẫn nên thưởng." Thanh tra Watanabe vui cười hớn hở, "Dù sao với cái tính của ông, chắc chắn sẽ xin cho cô ấy đúng không?"
Megure Juzo chỉnh chỉnh mũ, cái bóng đổ xuống che mất một nửa khuôn mặt ửng đỏ: "Chờ đơn xin thưởng được duyệt thì tôi sẽ đưa."
"Ai dà Megure, ông đúng là đồ mạnh miệng mềm lòng mà." Thanh tra Watanabe cười nói.
- ------------------------------------
Nghỉ phép không được, tiền thưởng cũng chẳng có, còn bị cấp trên mắng mỏ, Hanada Saharuna trực tiếp nằm liệt trên sofa.
Mắt thường cũng có thể thấy một làn khí đen bay ra từ trên người cô, bộ dạng sống không còn gì luyến tiếc, ai cũng có thể nhìn ra sự uể oải đó.
"........Thanh tra Hanada, thật ra tiền thưởng lần sau nhất định sẽ có thôi." Edogawa Conan an ủi nói, "Hơn nữa chị xem đi, giờ mới hơn 4 giờ. Còn đủ thời gian cho chị vừa đi bơi vừa spa, kịp ăn tiệc buffet 6 giờ đến 8 giờ nữa. Cũng không tồi mà."
Edogawa Conan cảm thấy chính mình đã quá nỗ lực, trước khi gặp được cô, cảnh sát nào cậu từng tiếp xúc qua cũng đều vô cùng cẩn trọng. Chưa bao giờ cậu nghĩ có một ngày mình phải đi dỗ dành một cảnh sát, để cho cô tiếp tục cố gắng làm việc........ Đã vậy còn là lần thứ hai.
Hanada Saharuna quả thật là một cảnh sát hành xử khác người nhất cậu từng gặp. Sao cô ấy lại có thể suy đồi thành như vậy? Rõ ràng là tân binh cảnh sát, thế mà lại không có tình cảm mãnh liệt cùng nhiệt huyết nào với nghề, là một con cá mặn* hàng thật giá thật.
*Ám chỉ người lười biếng không có đam mê, không có ý chí, không có nghị lực sống.
Ngược lại với thái độ làm việc là năng lực công tác của cô.
Hôm nay là lần đầu họ hợp tác cùng nhau, Edogawa Conan đã cảm nhận đầy đủ được sự nhạy bén của cô. Chỉ trong một khắc nhìn thấy chiếc pin cài áo đó, cô đã phán đoán ra bà Murata không phải là người sở hữu chân chính, mà chỉ là người nhặt được tang vật.
Hơn nữa thông qua tấm danh thiếp của khách sạn, phỏng đoán thủ phạm thực sự đang ẩn thân ở đó, còn thông qua khách sạn mà giám sát tình hình của trung tâm thương mại, đề cao tính cảnh giác của đồng sự ở đội 3, khiến cho bọn họ không bị bại lộ.
Lúc sau lại càng là khả năng nói chuyện xã giao thông minh linh hoạt mà cứng rắn, từ lễ tân cho đến bà Murata. Sau khi gặp bà ta, tuy rằng sử dụng thủ đoạn uy hiếp đối phương, nhưng cũng bởi vậy mà rất nhanh biết được tin tức của băng cướp, thành công làm cho bà Murata phối hợp với mình.
Hơn nữa khi nãy cậu vừa kêu lên một tiếng, Hanada Saharuna và thanh tra Amuro Tooru đã chia nhau ra lao tới khống chế được bọn trộm, xem ra bọn họ chắc chắn đã sớm phát hiện ra có gì đó không đúng nên mới phân công như vậy......Suy ra năng lực hiệp trợ khi hành động nhóm của cô cũng không thấp.
Nhanh trí lại nhạy bén, am hiểu phối hợp với người khác, hơn nữa không hề bảo thủ. Những cái này đã vượt qua trình độ của người mới, có thể nói là vô cùng ưu tú. Edogawa Conan có thể nói thẳng, trong rất nhiều cảnh sát mà cậu gặp, năng lực trinh thám và năng lực nghiệp vụ của Hanada Saharuna có thể đứng trong top đầu.
Cô giống như một viên kim cương chưa được mài giũa nhưng đã đủ lộng lẫy, tân nhân như vậy lại cố tình là một con cá mặn. Nghĩ thế nào cũng làm cho người ta sốt ruột.
Đừng nói là anh Amuro, ngay cả cậu cũng cảm thấy thanh tra Hanada đang lãng phí thiên phú của mình. Huống chi anh Amuro còn là một công an cuồng công tác, một kẻ còn đem quốc gia trở thành người yêu.
Nói thật, hai người kia đúng là hai đầu trái ngược........ Nhưng cũng không phải quan hệ đối đầu, vì cái gì lúc nào cũng có thể cắn nhau vậy?
Được một đứa nhóc an ủi, Hanada Saharuna một lần nữa ngồi thẳng lưng, đôi mắt hơi phát sáng: "Cũng đúng nha! Bây giờ vẫn còn kịp!" Cô nhìn đồng hồ, tâm tình tốt hơn một chút: "Chờ thanh tra Megure bọn họ đến thì chị tới nhà ăn vậy!"
"Thanh tra Hanada có vẻ rất mong chờ nhỉ?" Edogawa Conan cảm thấy buồn cười: "Đồ ăn ngon như vậy sao?"
"Ngon hay không chị không biết, lần đầu tiên đến đây mà." Hanada Saharuna xoa eo: "Nhưng mà người xưa đã nói, dân dĩ thực vi thiên*......... A, đây là một câu trong ngạn ngữ Trung Quốc. Tóm lại ăn chính là chuyện quan trọng nhất của đời người! Chị đây cũng cho rằng như vậy đấy.
Quan trong nhất chính là, chị thích đồ ăn ngon, bởi vì chúng sẽ làm tâm trạng chị tốt lên!
Cuộc sống ấy mà ~ không có khả năng lúc nào cũng thuận buồm xuôi gió, sẽ có lúc gặp được chuyện không vui. Nhưng mà luôn ủ dột sẽ càng khó chịu, cho nên phải tìm cho mình một chút lạc thú mới được. Thời điểm buồn chán có thể đọc tiểu thuyết này, ăn đồ ăn ngon này, cũng có thể nấu ăn nuôi thú cưng này......... Tóm lại là phải giải tỏa căng thẳng và để cho tâm hồn được thư thái.
Nếu lúc nào cũng tạo áp lực cho bản thân, có khi đến một lúc nào đó, chưa hoàn thành được việc mình muốn làm thì đã không kịp nữa rồi."
*Coi việc ăn là trời
Hanada Saharuna tươi cười đắc ý: "Chuyện quan trọng nhất trong đời chính là học cách yêu thương lấy chính mình! Để cho bản thân mình vui sướng! Như vậy mới có thể theo đuổi được ước mơ -- đây chính là triết học nhân sinh của tôi!"
Edogawa Conan cùng Amuro Tooru nhìn nụ cười xán lạn của cô, lâm vào trầm mặc.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]