Chương trước
Chương sau
Tiếng thắng xe vang lên, một chiếc xe màu đen dừng lại trước cửa tòa nhà Hirota, Hanada Saharuna đẩy cửa bước xuống.

"Thưa cô, nơi này không thể dừng xe....." Bảo vệ tòa nhà đi tới ngăn cản.

Hanada Saharuna giơ thẻ cảnh sát lên trực tiếp ngắt lời anh ta, không dừng lại mà đi thẳng vào bên trong: "Cảnh sát làm việc, thang máy lên tầng cao nhất ở đâu, mau chỉ đường cho tôi!"

"Nhưng mà......"

Cô quay đầu, đôi mắt màu đen tràn ngập vẻ áp chế, "Không biết bây giờ toàn bộ Nhật Bản đều đang theo dõi vụ đánh bom sao? Anh có muốn bị nổ chết không? Nếu không thì đừng có ở chỗ này lảm nhảm nữa!"

Bảo vệ bị dọa sợ, lập tức chạy theo sau: "Thang máy lên tầng cao nhất cần phải có chìa khóa để mở, tôi đến quầy lễ tân lấy cho cô!"

Một phút sau, người bảo vệ trẻ tuổi đã cầm chìa khóa quay lại. Anh ta dẫn Hanada Saharuna đến một cái thang máy, mở xong cửa liền ấn lên tầng 37 cao nhất của tòa nhà.

Trong khi thang máy đang đi lên, Hanada Saharuna vẫn luôn ngẩng đầu nhìn bảng hiện thị số tầng. Càng gần đến nơi, ngón tay ôm lấy khủy tay của cô càng gõ không ngừng, hơn nữa mỗi lúc một nhanh.

"Đinh" một tiếng, đã tới tầng cao nhất.

Hanada Saharuna tiếp lấy chìa khóa từ tay bảo vệ, nói với anh ta: "Mọi việc còn lại cứ giao cho tôi, để đảm bảo an toàn anh hãy xuống trước đi."

Nói xong cô đút chìa khóa vào túi rồi rút súng ngắn bên hông ra.

Hiển nhiên ngay từ đầu cô không hề có ý định nhẹ nhàng với kẻ đánh bom.

Hanada Saharuna lạnh mặt đi về phía cửa của tầng cao nhất. Cô nắm chặt súng, chuẩn bị trong giây đầu tiên nhìn thấy tên đánh bom sẽ bẻ gãy tay hắn.....Nếu có thể, Hanada Saharuna càng muốn trực tiếp đấm vỡ đầu hắn luôn.

Nhưng không thể được.

Có một số việc chỉ cần bước một bước thôi liền khó có thể quay đầu. Một khi sinh ra ý nghĩ [Giết người ở thế giới này không tính là giết người], cô sẽ làm thêm lần thứ hai, lần thứ ba. Giết người sẽ trở thành lối tắt để giải quyết vấn đề, tiêu chuẩn đạo đức sẽ ngày càng thấp hơn. Đến cuối cùng, dù có thể trở lại thế giới nguyên bản đi chăng nữa, thì điểm mấu chốt của cô cũng không bao giờ quay trở lại nữa.

Hanada Saharuna không nghĩ như vậy, cô không muốn hủy hoại chính bản thân mình vì một thứ rác rưởi.

Nhưng mà không được giết người, đánh người thì lại được nha? Hanada Saharuna giơ súng ngắn lên, trên mặt nở nụ cười dữ tợn.

Cô chỉ là không cẩn thận đánh quá tay khi đang khống chế đối phương mà thôi, cho dù hắn có tàn phế thì cũng là do tên đó xui xẻo.

Dù sao thì đâu ai khiến hắn thiết kế ra vụ đánh bom liên hoàn này, còn muốn nổ chết cảnh sát chứ. Nếu độ nguy hiểm của đối phương cao như vậy, cô cẩn thận một chút cũng đâu có gì quá đáng?

Hanada Saharuna đá văng cửa tầng cao nhất, nâng súng lên ngắm ra bên ngoài la lớn: "Cảnh sát đây! Giơ tay lên!"

......

Không có chuyện gì xảy ra, bởi vì mái nhà không một bóng người.

Thấy một thân ảnh cũng không có, Hanada Saharuna mở to hai mắt.

Cô bước nhanh ra ngoài nhìn bốn phía xung quanh.

Đang là giữa buổi trưa, tầng thượng không có gì che đậy bị ánh mặt trời chiếu sáng hoàn toàn. Trên mái nhà vài trăm mét vuông vừa nhìn là biết, ngoài cô ra, không còn bất cứ người nào khác.

Không thể nào!

Hanada Saharuna bước nhanh đến rào chắn, đỡ lan can nhìn về khách sạn và vòng đu quay Beika ở phía xa. Cô đã xem bản đồ và so sánh độ cao của các tòa nhà khác nhau. Cao ốc Hirota chính là tòa nhà hiếm hoi có thể nhìn thấy rõ ràng hai nơi phát nổ cùng một lúc!

Quan trọng nhất chính là, vị trí của tòa nhà Hirota vừa vặn tạo thành một hình tam giác với khách sạn và vòng đu quay Beika, là vị trí đắc địa nằm ngoài đường thẳng. Nói cách khác, đây chính nơi có góc nhìn tốt nhất!

Nếu cô là kẻ đánh bom, chắc chắn sẽ chọn nơi này làm đài ngắm cảnh!

Nhưng vì sao hắn lại không có ở đây?

Hanada Saharuna có chút hoảng hốt, cô nhìn đồng hồ, khoảng cách đến khi phát nổ chỉ còn 30 phút, sắp không kịp nữa rồi!

Tại sao? Rốt cuộc là sai ở chỗ nào? Hanada Saharuna cắn ngón tay, đồng tử màu đen khẽ rung nhẹ.

Không thể hoảng, phải bình tĩnh lại! Càng là thời điểm mấu chốt càng không thể hoảng! Đại não Hanada Saharuna nhanh chóng vận động, bắt đầu nhớ lại cốt truyện.

Trong truyện, tên đánh bom đã chọn chỗ quan sát trong đám đông để tận mắt nhìn thấy Matsuda Jinpei bị nổ chết. Từ điểm này có thể suy ra hắn chính là đồ tâm lý biến thái, muốn nhìn thấy cảnh sát chết ở trước mặt hắn. Vì điều này có thể làm hắn sinh ra khoái cảm chơi đùa với sinh mệnh của người khác!

Nhưng đến ba năm sau, tên đánh bom lại chọn canh ở cầu đi bộ bên ngoài trường cấp 3 Teitan. Tuy rằng nói tận mắt nhìn thấy trường Teitan bị nổ tung cũng là để thỏa mãn dục vọng biến thái của hắn, nhưng cứ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.....

Nguyên nhân nào đã làm hắn thay đổi.........

Trong đầu Hanada Saharuna đột nhiên lóe lên tia sáng, cô ngẩng phắt dậy.

Cô biết rồi!

Bởi vì lúc đó trong một khắc cuối cùng Edogawa Conan đã cắt dây bom khiến quả bom ngưng hẳn! Tên đánh bom thông qua máy nghe trộm biết bọn họ đã ngừng được bom, mới lái xe từ tháp Tokyo đến trường trung học Teitan!

Nói cách khác, tên hung thủ biến thái kia thích nhất vẫn là chứng kiến khoảng khắc cảnh sát bị nổ chết, nhưng vì không thể nữa nên hắn mới thay đổi lộ trình!

Hanada Saharuna cất súng lục trở lại bên eo, sau đó lấy điện thoại ra xem bảng tin nóng. Hiện giờ toàn bộ nhà đài Nhật Bản đều đang phát tin về vụ đánh bom này, ánh mắt của người dân cả nước đều đang hướng về đây.

Rất nhanh, Hanada Saharuna đã biết Edogawa Conan và Mori Ran bị nhốt bên trong thang máy ở khách sạn quảng trường Beika. Nói cách khác, Takagi Wataru không sao hết! Quan trọng nhất chính là, có học sinh tiểu học Tử Thần ở đó, cậu ta nhất định sẽ không để mình và bạn gái cùng nhau bị nổ chết!

Khách sạn bên này ổn rồi! Chỉ còn lại Matsuda Jinpei bên kia.

Hanada Saharuna tìm được tin tức về vòng đu quay Beika, trên đó chỉ viết đu quay đột nhiên phát nổ, cảnh sát đang nỗ lực sơ tán đám đông, hoài nghi việc này có liên quan đến vụ nổ ở khách sạn quảng trường trung tâm.

Hanada Saharuna cắn răng.....Đáng giận, tại sao tin mới nhất lại là 20 phút trước? Cập nhật bảng tin nhanh lên coi!

Một bàn điều khiển khác có phải đã nổ tiếp rồi hay không? Xe cáp của Matsuda có phải đã lên đến chỗ cao nhất rồi?! Vì sao lại không phát sóng trực tiếp giống như khách sạn kia đi!

Từ từ.......Phát sóng trực tiếp?

Hanada Saharuna ngẩng đầu. Cô nhìn về khách sạn quảng trường trung tâm Beika đằng xa, bên trên đúng là đang có một chiếc trực thăng đang xoay vòng vòng, hiển nhiên là phát sóng trực tiếp của đài truyền hình Nichiuri. Cô lại quay đầu nhìn sang phía vòng đu quay Beika, nơi đó trống không.

Hanada Saharuna đứng thẳng lưng, trong đầu hiện lên những lời của thầy giáo lớp diễn xuất.

Khi các em muốn hình dung ra một nhân vật, các em phải đặt mình vào nhân vật đấy. Không được nghĩ phải diễn tốt anh ta hay cô ấy, mà các em phải chân chính trở thành người đó! Khi các em đã hoàn toàn nhập vai, tự nhiên các em sẽ có được suy nghĩ của và làm ra được hành động của nhân vật.

Hiểu biết - đắm chìm - thăng hoa - tách rời, bốn bước để trở thành một diễn viên chuyên nghiệp. Muốn biết nhân vật nghĩ thế nào đúng không? Vậy hãy biến mình thành người đó!

Nếu ta là tên đánh bom kia, hai vụ nổ đồng thời mà ta tạo ra lại có một bên xảy ra chuyện ngoài ý muốn, vốn muốn vây khốn cảnh sát nhưng giờ lại biến thành thị dân, nhưng bên còn lại vẫn thành công nhốt được một tên.

Lúc này nơi dân thường bị mắc kẹt lại được phát sóng trực tiếp, chỉ cần thông qua điện thoại là đã có thể quan sát được động thái của bọn họ, nhưng địa điểm vây khốn cảnh sát thì lại không.

Dựa theo kế hoạch ban đầu, ta vốn dĩ sẽ đứng ở một nơi có thể đồng thời thưởng thức hai tràng pháo hoa này, nhưng hiện giờ ta lại không ở đây. Vậy thì ta sẽ ở đâu?

Hanada Saharuna chậm rãi quay đầu về hướng vòng xe đu quay.

Ta sẽ canh giữ ở nơi vây khốn tên cảnh sát kia, tận mắt chứng kiến hắn bị ta nổ chết.

- ------------------------------------

".....Chị Ran, thật sự rất xin lỗi." Edogawa Conan ngồi ở trên nóc thang máy nhìn Mori Ran bên dưới nói.

Mori Ran lắc đầu: "Đây không phải lỗi của Conan."

Cô siết chặt điện thoại trong tay, đôi mắt ngân ngấn nước: "Cũng không còn cách nào khác, nếu không làm như vậy sẽ có nhiều người phải hy sinh hơn......." Nói tới đây, thanh âm cô có chút nghẹn ngào, cô cúi đầu lau khóe mắt, "Xin lỗi, rõ ràng đã hạ quyết tâm rồi, nhưng đến lúc này chị lại có chút sợ hãi....."

Vừa rồi Edogawa Conan đã đọc lại lời nhắn của kẻ đánh bom trên màn hình LCD. Ý đồ của hắn rất rõ ràng, đó chính là để cho cảnh sát phải lựa chọn.

Hoặc là hy sinh chính mình để nhận được gợi ý về địa điểm phát nổ tiếp theo, giải cứu được nhiều người vô tội; hoặc là vì để mình được sống mà từ bỏ gợi ý, khiến nhiều mạng sống phải ra đi.

Kế hoạch độc ác này chính là được làm ra để dành riêng cho cảnh sát, nếu cảnh sát lựa chọn hy sinh bản thân mình, vậy thì hắn có thể thành công giết chết cảnh sát để hả giận. Còn nếu cảnh sát không muốn hy sinh, như vậy tin tức [Cảnh sát vì tiếc rẻ mạng sống mà hy sinh người dân vô tội] sẽ ngay lập tức bùng nổ, hình tượng của cảnh sát Nhật Bản sẽ phải chịu đả kích nghiêm trọng, đây cũng là điều mà kẻ đánh bom mong muốn.

Khi nhận được lời nhắn kia, Edogawa Conan và Mori Ran đã đạt được một sự đồng thuận chung, hai người lựa chọn hy sinh chính bản thân mình.

Vì thế Edogawa Conan thông qua điện thoại báo cho Shiratori Ninzaburo để đội cơ động rút lui khỏi khách sạn, đồng thời để cảnh sát sơ tán phóng viên xung quanh.

Khi Mori Kogoro ở bên ngoài nghe thấy tin này, cả người đều hỏng mất. Ông bổ nhào đến trước cửa thang máy liều mạng gọi hai người Mori Ran ra ngoài, nhưng bởi vì sợ chấn động đến bom dẫn đến phát nổ, ông thậm chí còn không dám gõ vào vách tường.

"Bố, con xin lỗi." Thanh âm Mori Ran truyền tới từ bên trong, "Tên đánh bom đã giấu bom ở trong bệnh viện, trong bệnh viện có hàng chục nghìn nhân viên y tế và người bệnh, con không thể trơ mắt nhìn họ chết..... Đời này có thể được làm con của bố mẹ, con thật sự rất vui. Làm con gái của Kogoro ngủ gật và nữ hoàng ngành luật, ở thời khắc cuối cùng này, hãy cho con nghe theo chính nghĩa trong lòng mình đi."

Mori Kogoro đỏ mắt: "Ran, không phải lỗi của con! Con không cần xin lỗi! Là do cái tên đánh bom đáng chết kia! Chết tiệt --!!"

Giờ khắc này, Mori Kogoro vô cùng căm ghét sự vô năng của mình. Nếu như, nếu có thể bắt được tên đánh bom thì tốt rồi. Nếu hôm nay lúc Ran ra ngoài không cho con bé đi nữa thì tốt rồi....Nếu.....

"Bố, bố hãy làm hòa với mẹ đi nhé. Về sau con không thể ở bên hai người nữa, bố mẹ nhất định phải sống cùng nhau thật tốt." Giọng nói nghẹn ngào của Mori Ran truyền ra, tất cả mọi người đều biết cô đang sợ hãi, ai nấy cũng không nhịn được đỏ mắt.

"Tớ không muốn!" Suzuki Sonoko tiến lên, khóc lóc la lớn: "Ran, tớ không muốn cậu chết! Chúng ta đã nói nghỉ hè phải cùng nhau đi biển mà! Còn phải mặc đồ bơi thật đẹp để chụp cho tên Shinichi kia xem nữa! Cậu không thể bỏ tớ lại! Không được tự ý chết như vậy!"

Nói tới đây cô không chịu nổi nữa khuỵu xuống đất: "A a a a a! Tên khốn Kudo Shinichi kia rốt cuộc đang ở chỗ nào! Vì sao lúc này còn không tới cứu cậu ra! Hắn không phải là thám tử trung học lợi hại nhất Nhật Bản sao?! Xuất hiện đi chứ đồ khốn khiếp--!!"

"Xin lỗi, Sonoko......" Một tiếng xin lỗi vang lên, Mori Ran không nói chuyện nữa.

Lúc sau mấy người Shiratori cùng Takagi vừa ôm vừa kéo Mori Kogoro và Suzuki Sonoko ra ngoài, vì thế trên mặt và người bọn họ đều bị đánh cho mấy cái.

Nghe thấy Mori Ran nói, Edogawa Conan cúi đầu, cái bóng của tóc mai che khuất đi vẻ mặt của cậu, trong ánh mắt toát ra sự đau lòng.....Xin lỗi, Ran.

Lúc này, khoảng cách đến khi phát nổ, chỉ còn 10 phút.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.