"Amuro-san, anh rốt cuộc không nhìn nổi thanh tra Hanada lười biếng nữa, nên quyết định dạy dỗ chị ấy sao?"
Edogawa Conan buột miệng thốt ra, sau đó bị Mori Kogoro cốc vào đầu một cái.
"Thằng nhóc thối! Nói bậy gì đó! Về phòng mau!" Mori Kogoro quát cậu một câu, nói rồi có chút xấu hổ nhìn hai người trong phòng: "Xin lỗi nhé, Amuro-kun, thanh tra Hanada, bọn tôi đi trước, hai người cứ tiếp tục, tiếp tục đi ha?"
"Không, Mori-sensei, không phải như mọi người nghĩ đâu!" Amuro Tooru lập tức buông Hanada Saharuna ra, đứng lên lùi về phía sau hai bước, trên mặt tràn ngập ngượng ngùng, "Tôi chỉ đang cùng thanh tra Hanada giao lưu một chút......"
Mori Kogoro càng xấu hổ hơn, nói thừa, ai mà chẳng nhìn thấy các người vừa "giao lưu" chứ? Sao lại còn dõng dạc nói ra làm gì? Không ngờ tiểu tử Amuro Tooru này thế mà còn mặt dày như vậy!
"Tóm lại, chúng tôi vẫn nên đi trước, không quấy rầy hai người tiếp tục giao lưu.....""Không không không! Đừng đi mà!" Hanada Saharuna liều mạng bò từ trên mặt đất dậy, "xoẹt——" một cái vọt đến ôm chặt Edogawa Conan, "Bên ngoài ban công có người!"
Lúc này, Hanada Saharuna mới định thần lại. Ở cái thế giới kha học* này, ngoài bọn họ được trang bị kỹ năng ra thì không có khả năng xuất hiện quỷ thật! Cái thứ nhìn lén qua khe cửa kia trên đầu không hiện thẻ thân phận, căn bản không phải là số 14! Trời mưa to như vậy, rốt cuộc là tên tâm thần nào ở chỗ này dọa người!
(*Kha học: từ trong giới fic
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hom-nay-khoa-dien-xuat-van-muon-cung-tham-tu-dong-quy-vu-tan/2587683/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.