"Là thật! Tôi với Yoshikawa đều là nhiếp ảnh gia thần quái, lúc ăn cơm cậu ta đột nhiên nhắn cho tôi là đã nhìn thấy nữ quỷ! Cho nên tôi mới rời đi!"
Lời của Kikuta Daichi làm tất cả mọi người ở đây sợ ngây người, Toyama Kazuha kinh hãi ôm chầm lấy cánh tay Hattori Heiji.
Yamamura Misao xanh cả mặt lắp bắp nói: "Anh, anh đừng có mà vì để cho mình thoát tội liền tìm cái cớ thái quá như vậy!"
"Tôi không có! Là sự thật!" Kikuta Daichi móc di động ra: "Mấy người xem đi! Đây chính là tin nhắn Yoshikawa gửi cho tôi!"
Yamamura Misao cầm lấy điện thoại, Mori Kogoro và Amuro Tooru lập tức ghé đầu vào xem, Hattori Heiji cũng bế Edogawa Conan lên đi đến sau lưng Yamamura Misao.
【 Yoshikawa: Nơi này thật sự có quỷ! Tôi thấy cô ta rồi! Cô ta tới tìm tôi @#%¥......】
Phía sau đều là ký hiệu lung tung, hiển nhiên là được gửi đi trong lúc hoảng loạn. Nhìn qua cũng có thể biết được người gửi tin đang rất sợ hãi.
"Xem đi, tôi không hề lừa các người!" Kikuta Daichi vội vàng nói, "Tôi vốn là nhiếp ảnh gia chân dung, sau đó tìm được đam mê với chuyện thần quái nên liền đổi nghề. Cho nên khi Yoshikawa nói nhìn thấy quỷ tôi mới lập tức hưng phấn chạy đi xem!
Vì để chụp được ảnh, cơm tôi cũng chưa kịp ăn đã chạy về phòng lấy camera. Ai ngờ sau khi tôi đến tìm Yoshikawa, gõ cửa thế nào cũng không thấy cậu ta trả lời. Tôi nghĩ chắc là cậu ta đang ở chỗ khác rồi, vì thế tôi mới đến chỗ khác tìm.... Nhưng mà tìm cả nửa tiếng cũng không tìm được, nhắn tin và gọi điện đều không có phản hồi! Mãi đến khi nghe được tiếng hét tôi mới biết Yoshikawa bị giết!"
Nói tới đây Kikuta Daichi ôm chặt lấy mình, cả người run rẩy: "Nhất định là nữ quỷ kia đã giết cậu ta! Chắc chắn là thế! Cái thứ trong khách sạn này rõ ràng không phải quỷ hồn bình thường, mà là ác linh! Chúng ta phải mau rời đi thôi, bằng không tất cả mọi người sẽ chết!"
Yamamura Misao nuốt nước miếng, trên trán bắt đầu toát mồ hôi lạnh: "Cái, cái này, nếu là do nữ quỷ giết người, vậy thì không đến lượt cảnh sát chúng ta quản nữa. Đi, đi tìm thầy cúng....."
"Thanh tra Yamamura cậu nói gì vậy?" Mori Kogoro ngắt lời anh ta, đau đầu nhìn đối phương: "Cậu có phải quên người chết thứ nhất rồi không? Cô ấy bị người khác gây mê rồi dìm xuống nước. Trên đời này sao lại có nữ quỷ hạ thuốc mê rồi giết người được?! Nếu đúng là ác linh thật thì có cần làm vậy không? Chắc chắn là do hung thủ đang cố tình che đậy!"
"Nhưng mà cũng không thể loại trừ trường hợp người thứ hai bị nữ quỷ giết chứ?! Có khi là người thứ hai giết chết người thứ nhất, sau đó bị cô ta biến thành quỷ tới trả thù thì sao?!" Mỗi lần Yamamura Misao gặp được án mạng có yếu tố ma quỷ đều vô cùng nhát cáy, nhìn bộ dạng vô cùng muốn kết án kia của anh ta trông không có chút nào liên quan đến chức vị thanh tra của mình, "Dù sao thì nơi này cũng từng có ma bị chụp lại mà!"
"Không, không có khả năng đâu......Nhỉ?" Mori Kogoro cười trừ.
Trên mặt ông bắt đầu toát mồ hôi lạnh, hiển nhiên cũng bị giả thiết của Yamamura Misao dọa sợ.
"Nè! Chú đừng nghe anh ta nói bừa! Trên đời này làm gì có quỷ thật!" Hattori Heiji câm nín nói, "Hơn nữa chú nhìn tin nhắn người kia gửi mà xem, câu đầu tiên chính là [Nơi này thật sự có quỷ]. Vậy thì rõ rồi, trước đó anh ta rõ ràng không tin là có quỷ, bức ảnh ma mà anh ta chụp được chắc chắn là giả!
Nhất định là có người đang lợi dụng truyền thuyết ma quỷ để giết người, dấu tay máu tìm thấy ở ban công kia chắc chắn cũng là để giả thần giả quỷ!"
"Cháu cảm thấy anh Yoshikawa nhất định là đã nhìn thấy thứ gì đó nên mới gửi tin nhắn này." Edogawa Conan nói, "Hơn nữa chắc hẳn anh ấy biết nữ quỷ kia. Bằng không thì sẽ không nói [Cô ta đến tìm tôi], mà sẽ dùng [Cô ta tới] hoặc là [Con quỷ kia tới rồi]."
Amuro Tooru chống cằm: "Có lẽ thứ Yoshikawa-san nhìn thấy, chính là "nữ quỷ" mà anh ta chụp được thì sao?"
"A?!" Mọi người bị giả thiết Amuro Tooru dọa sợ.
Miyoko đứng bên nghe vậy, vẻ mặt có chút bất an: "Thảo nào hôm đó tiểu thư Mie lại yêu cầu đổi phòng."
Edogawa Conan lập tức nhìn về phía bà vội hỏi: "Miyoko-san, chuyện đó là sao?"
Yamamura Misao lộ ra biểu tình nghiêm túc: "Cô có manh mối gì sao?"
Miyoko có chút chần chừ nói: "Thực ra cũng không hẳn là manh mối. Trước khi tới tiểu thư Mie có gọi điện dặn tôi giữ cho 4 gian phòng view đẹp. Vì thế tôi liền chọn những phòng có thể nhìn ra rừng trúc gửi cho cô ấy xem thử. Nhưng rất nhanh cô ấy đã gọi lại, nói bạn trai mình không thích ở tầng 1, muốn đổi toàn bộ thành phòng trên tầng 2....... Tôi đang nghĩ, liệu có phải là vì chuyện của anh Yoshikawa hay không?"
"Chuyện đổi phòng cùng nữ quỷ mà Yoshikawa-san nhìn thấy có liên quan gì đến nhau sao?"
Sắc mặt Miyoko càng khó coi hơn: "Bởi vì một gian phòng trong số đó chính là phòng mà năm xưa anh Yoshikawa ở, cũng là phòng mà anh ấy chụp được nữ quỷ trong rừng trúc......"
Edogawa Conan mở to hai mắt, vội vàng truy vấn: "Đó là phòng số mấy?!"
"Phòng, phòng số 7."
Trán Hattori Heiji toát ra mồ hôi lạnh: "Này này, hình như phòng số 7 là phòng của thanh tra Hanada mà?"
Edogawa Conan mặt mày căng thẳng: "Hôm qua thanh tra Hanada nói nhìn thấy bên ngoài ban công có người......Chẳng lẽ chính là thứ mà Yoshikawa-san nhìn thấy?!"
Mori Kogoro lập tức nói: "Có ai thấy thanh tra Hanada đâu không? Có biết cô ấy đi đâu....... Này! Amuro-kun cậu đi đâu vậy?!"
Amuro Tooru trong nháy mắt đã mất dạng, Hattori Heiji và Edogawa Conan cũng cùng nhau xông ra ngoài.
"Bác Mori! Vừa rồi anh Amuro nói thanh tra Hanada quay về dãy phòng ở, có thể chị ấy đang trong phòng mình!" Edogawa Conan hô lên.
"Vậy không phải thanh tra Hanada đang rất nguy hiểm sao? Hiện giờ chị ấy chị có một mình, nữ quỷ giết chết anh Yoshikawa sẽ không tới tìm chị ấy chứ?!" Toyama Kazuha bất an nói.
Trong lòng Mori Kogoro run lên, lập tức cùng Yamamura Misao chạy ra ngoài.
- ------------------------------------
Amuro Tooru và Hattori Heiji một trước một sau chạy đến trước cửa phòng Hanada Saharuna, Amuro Tooru dùng sức đập cửa: "......Thanh tra Hanada! Cô có trong đó không?!"
"Anh Amuro, dưới khe cửa là cái gì vậy?!" Edogawa Conan đột nhiên hỏi.
Ba người cúi đầu, chỉ thấy ở dưới khe cửa có một vũng nước trong suốt đang chảy ra. Bọn họ không hẹn mà cùng nhớ tới Ohno Mie chết đuối trong bể tắm và tấm tatami bị mưa xối ướt đẫm trong phòng của Yoshikawa Masato, sắc mặt lập tức biến đổi.
"Nè! Thanh tra Hanada, mau mở cửa! Mau mở cửa đi!" Hattori Heiji cũng không nhịn được dùng tay đập vào cửa gỗ, trên mặt là biểu tình lo lắng: "Chết tiệt!!"
Amuro Tooru lùi ra sau hai người, nghiêm túc nhìn cậu: "Hattori, Conan, hai đứa mau tránh ra."
Vừa nhìn tư thế của anh, hai người liền biết anh chuẩn bị đá cửa, vì vậy nhanh chóng tản ra.
Amuro Tooru tiến lên một bước, nhấc một chân lên chuẩn bị đá về phía cửa gỗ, ngay khi chân anh sắp chạm được vào cửa, cửa phòng đột nhiên bật mở ra!
"Mấy người ồn ào cái gì vậy....... Á!"
Hanada Saharuna vừa mở cửa liền nhìn thấy mình sắp ăn trọn một cú đá, cô vội vàng buông tay nắm cửa ra, né vào trong vách tường tránh đòn.
Nghe thấy tiếng cửa gỗ bị đá văng ra, đập mạnh vào bức tường bên kia, Hanada Saharuna chảy mồ hôi lạnh.
Má ơi! Cái tường kia có phải lõm vào rồi không?!
Hanada Saharuna che ngực lại, lòng đầy sợ hãi nhìn ra ngoài cửa. Ngay khi nhận ra người tập kích mình rõ ràng là Amuro Tooru, cô lập tức bùng nổ.
"Anh có cái tật xấu gì đấy?! Hôm qua giáo huấn tôi chưa đủ nên hôm nay tính mưu sát sao?!" Hanada Saharuna chạy vù ra khỏi chỗ trốn, nhảy dựng lên: "Nếu không phải tôi né kịp thì đã bị anh một chân đá bay rồi! Anh là con tinh tinh đấy à?!"
Amuro Tooru cau mày đánh giá cô từ trên xuống dưới một lượt: "Cô không sao chứ?"
"Hả? Anh còn không biết xấu hổ mà hỏi tôi?! Không thấy tôi thiếu chút nữa là bị anh tiễn về chầu trời sao?! Còn dám hỏi tôi có sao không?!" Hanada Saharuna càng nóng máu hơn.
"Không phải đâu thanh tra Hanada, anh Amuro là đang lo lắng cho chị thôi!" Mắt thấy lửa giận của cô càng ngày càng lớn, Edogawa Conan vội vàng đứng ra giải thích: "Vừa rồi ở đại sảnh thẩm vấn mọi người, cô Miyoko có nói gian phòng chị đang ở chính là căn phòng mà năm xưa Yoshikawa-san chụp được nữ quỷ! Bởi vì trước đó anh Amuro thấy chị đi về dãy phòng ở, lo lắng hung thủ thấy chị ở một mình nên sẽ xuống tay, cho nên mới chạy tới tìm chị. Bọn em gõ cửa nhưng không thấy chị trả lời, anh Amuro sợ chị gặp nguy hiểm nên mới định đá cửa!"
Hanada Saharuna nghe vậy hơi há mồm, khẽ liếc qua Amuro Tooru, thấy đối phương cũng đang lẳng lặng nhìn mình, không bởi vì bị cô vô duyên vô cớ mắng mỏ mà tức giận.
Hanada Saharuna cũng không phải là loại người không biết tốt xấu, người ta bởi vì lo cho cô mà vội vàng chạy tới, cho dù cô có cần hay không thì về tình về lý vẫn nên cảm ơn một tiếng mới đúng...... Khụ khụ, ít ra cũng không nên mắng người ta một trận.
Cô gãi gãi mặt có chút xấu hổ, im lặng một lát rồi không được tự nhiên nói: "Ờm, cái đó.....Mọi người thấy rồi đấy, tôi không có chuyện gì hết......Dù sao thì, cảm ơn đã quan tâm nhé? Nhưng mà mọi người lo lắng quá rồi, với năng lực của tôi, nếu tên hung thủ kia dám xuất hiện, chắc chắn tôi sẽ treo ngược hắn lên đánh!"
"Trong tay đối phương có thuốc mê, có lẽ sẽ chọn đánh lén." Amuro Tooru nghiêm túc nói: "Tóm lại cô vẫn nên cẩn thận một chút, không thể thả lỏng cảnh giác mà để bị thương."
"Biết rồi biết rồi......" Hanada Saharuna nhỏ giọng lẩm bẩm: "Mẹ già từ đâu chui ra vậy....."
Lúc này Mori Kogoro và Yamamura Misao cũng đã chạy tới, hai người nhìn thấy Hanada Saharuna còn nguyên vẹn đứng ở cửa phòng, nhẹ nhõm thở ra một hơi.
"Thanh tra Hanada, cô không sao hết, thật tốt quá!" Mori Kogoro nói.
Hanada Saharuna gật gật đầu: "Cảm ơn mọi người đã quan tâm, tôi thật sự không có việc gì...."
"Nếu chị không bị sao thì tại sao mãi mới mở cửa?" Hattori Heiji đột nhiên hỏi, "Bọn em gõ cửa mạnh như vậy, chắc hẳn chị phải nghe thấy chứ?"
"Thật sự không nghe thấy gì. Bởi vì tiếng mưa to quá nên tôi vẫn luôn đeo tai nghe để nghe nhạc."
Trên thực tế, thật ra là vì vừa rồi Shino Mako vẫn còn ở trong phòng cô, vì để cô ấy có thời gian kịp rời đi nên cô không thể mở cửa. Hanada Saharuna nghĩ thầm.
"Thanh tra Hanada, vừa nãy trong phòng chị có người sao?" Edogawa Conan đột nhiên hỏi.
Trong lòng Hanada Saharuna chợt nhảy dựng, sao thằng nhóc này lại biết? Nó có thuật đọc tâm sao?!
Cô cố gắng duy trì nụ cười trên mặt: "Conan, sao em lại nghĩ như vậy? Trong phòng vẫn chỉ có một mình chị thôi mà?"
Edogawa Conan ngửa đầu: "Nhưng mà....... Sao trên trần nhà lại có nhiều dấu tay thế ạ?"
"Hả?" Hanada Saharuna ngây ngẩn cả người, cô chậm chạp ngẩng đầu, chỉ thấy đống dấu tay mà Shino Mako lưu lại trên trần nhà.
Trần nhà trắng tuyết chi chít những bàn tay màu đen ướt dầm dề, nhìn qua vô cùng đáng sợ.
Xong đời! Quên xừ mất chuyện này! Hanada Saharuna đột nhiên mở to hai mắt, giây tiếp theo cô nghe được tiếng hét thảm thiết của Toyama Kazuha.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]