Mộc Cảnh Tự vẽ thêm một con thuyền vào bức tranh.
Kha Hồng Tuyết nhíu mày, nhìn y khó hiểu, giọng Mộc Cảnh Tự khàn khàn, mãi đến khi nét vẽ cuối cùng hạ xuống, một vệt tím đậm trong hoàng hôn múa lượn trên tranh, y mới ngẩng đầu: "Đây cũng vậy.”
Ngoài cây quế trong cung, rượu cưới đó, còn có con thuyền trên sông Kim Phấn.
Thiếu niên Thịnh Phù Trạch vì đại hôn của huynh trưởng mà không thể kiềm chế những suy nghĩ ngông cuồng, không dám nói ra, tất cả đều theo con thuyền lững lờ trên sông Kim Phấn mà rơi vào giấc mộng.
Nếu nói là bà mối, thì đây cũng vậy.
Kha Hồng Tuyết ngẩn người, nhanh chóng nhớ lại y đang nói gì, cười nhẹ, mặt mày biếng nhác ngả ngớn nằm nghiêng trên giường sập, ngước mắt nhìn Mộc Cảnh Tự, giọng vừa trầm vừa ấm: "Học huynh, chiếc trâm ta tặng huynh đâu rồi?”
Những năm qua Kha Hồng Tuyết đã tặng Mộc Cảnh Tự không biết bao nhiêu thứ, nếu liệt kê ra thì ba canh giờ cũng đọc không hết, nhưng hắn chỉ hỏi về chiếc trâm mà nhờ người khác tặng trong lễ trưởng thành.
Hắn chưa từng thấy Mộc Cảnh Tự đeo qua một lần.
Ánh sáng dần mờ đi, hoàng hôn phủ lên hắn một lớp ánh sáng mềm mại, Kha Hồng Tuyết nói một cách thờ ơ: "Đó là do ta tự tay khắc.”
Mộc Cảnh Tự ngẩn ra, tầm mắt rốt cục lệch khỏi quỹ đạo, nhìn về phía hắn.
Kha Hồng Tuyết cười nói: "Nếu một ngày nào đó học huynh chịu đeo trâm của ta, xin điện hạ ban
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hom-nay-hoc-huynh-coi-ao-choang-chua/3564188/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.