Người xung quanh tới lui, phần lớn là tín đồ Phật giáo đến cầu một bát cháo, xin một nén hương. Thậm chí có rất nhiều người cả năm không gặp được đại sư Tuệ Miễn một lần, nay khó khăn lắm mới thấy, đều tụ tập bên cạnh chỉ đợi hắn nói xong để tiến lên chào hỏi.
Mộc Cảnh Tự đối với Phật Tổ, nói một cách nghiêm khắc thì không có nhiều kiêng kỵ, vì vậy cũng không rõ lời hắn nói về duyên phận là thật hay giả. Nhưng thật sự y... không muốn dùng chuỗi hạt đào để đổi với tăng nhân.
Y cúi đầu nhìn chuỗi hạt bồ đề trong tay Tuệ Miễn, nói: “Hạt bồ đề khó tìm, huống hồ đây lại là 108 hạt đều đặn tròn trịa thế này. Duyên phận của sư phụ quá nặng, tại hạ chỉ là một người qua đường trong chốn hồng trần, e rằng không gánh vác nổi, vẫn là không đổi thì tốt hơn.”
Mộc Cảnh Tự nói xong hơi cúi đầu, tỏ vẻ áy náy.
Kha Hồng Tuyết đứng bên cạnh, gương mặt có chút do dự, thử gọi một tiếng: “Học huynh.”
Mộc Cảnh Tự lạnh lùng liếc nhìn một cái, hắn liền thu lại lời muốn khuyên nhủ, nhưng vẫn không nhịn được tiếc nuối nhìn chuỗi hạt bồ đề trong tay Tuệ Miễn.
Đó là chuỗi hạt trong tay thánh tăng, ngày ngày nghe kinh tụng Phật trong Phật đường, ngâm tắm trong hương trầm, không chừng thật sự đã nhiễm chút linh tính nào đó?
Kha Hàn Anh là người khinh bỉ quan trường, chán ghét con đường làm quan,không kính thần Phật, không tôn tín ngưỡng. Nhưng đối với Mộc Cảnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hom-nay-hoc-huynh-coi-ao-choang-chua/3546149/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.