Ngu Kinh vẫn luôn nhộn nhịp phồn hoa suốt trăm năm không thay đổi. Phía bắc là hoàng thành, phía tây là phố Thủy Lăng, phía nam là những con ngõ nhỏ, và phía đông là chợ nhộn nhịp. Dòng sông Kim Phấn uốn lượn quanh thành, trong Phong Nguyệt lâu là tay áo đỏ tung bay.
Mộc Cảnh Tự ngồi trên xe ngựa Kha phủ, chìm vào một cơn suy tư mà chính mình cũng không thể nói rõ. Nếu như Kha Hồng Tuyết báo trước, dù là con đường núi song hành dưới ô trước khi thi, hay buổi sáng chia tay sau khi thi, Mộc Cảnh Tự nghĩ rằng mình cũng sẽ không đồng ý lời mời có phần quá trớn của hắn. Nhưng hắn lại xuất hiện vào lúc đó, cả ngọn núi im lặng, tuyết mùa đông gần như phủ lại mọi màu sắc, người này đi rồi lại trở về, mang theo nụ cười và ánh mắt nóng bỏng xuất hiện trước mặt y, nói rằng hoa mai dưới chân núi đã nở.
Mộc Cảnh Tự nghĩ, mình rất khó từ chối. Không chỉ vì hoa mai, mà còn vì mùa đông độc nhất vô nhị này.
Bốn mùa trong năm, hoa nở hoa tàn, ngày nào chẳng phải là ngày đẹp của cảnh tự lương thần *đây?
("景序" (cảnh tự): Có thể hiểu là phong cảnh và thời gian.
"良辰" (lương thần): Nghĩa là thời gian tốt đẹp hoặc những khoảnh khắc đẹp.
Kết hợp lại, "景序良辰" thường ám chỉ những khoảnh khắc đẹp trong cuộc sống, những thời gian và cảnh vật tuyệt vời, và thường được dùng để tôn vinh vẻ đẹp của tự nhiên và những khoảnh khắc quý giá trong cuộc sống.)
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hom-nay-hoc-huynh-coi-ao-choang-chua/3545335/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.