Trước cửa Lý phủ có mấy chiếc xe ngựa dừng lại, ngoại trừ xe nhà mình, còn lại tất cả đều là bạn học của Lý Văn Hòa từ Lâm Uyên học phủ mời tới.
Mặc dù so ra kém Kha phủ phồn hoa, nhưng cũng náo nhiệt vô cùng.
Mộc Cảnh Tự mở mắt ra, nghe thấy bên ngoài xe ngựa có tiếng nói chuyện, trong lúc nhất thời chưa tỉnh lại từ cơn mộng hoảng hốt, trông thấy nụ cười của A Tuyết, sửng sốt nửa giây, nhìn thẳng vào hắn.
Ánh mắt này có thể xưng là mạo muội, nhìn thẳng lâu dài mà không nói gì trao đổi, đặt ở thân phận hiện tại của bọn họ, nói như thế nào cũng không hợp tình hợp lý.
Nhưng Mộc Cảnh Tự không kịp phản ứng, Kha Hồng Tuyết cũng không vạch trần. Hắn thậm chí còn mỉm cười đối diện với y, cho đến khi sự mờ mịt từ cơn mơ trở lại hiện thực trong mắt Mộc Cảnh Tự sắp tiêu tán, Kha Hồng Tuyết mới khẽ gật đầu gọi y hoàn hồn: "Học huynh.”
- - Cho dù thật ra hắn rất muốn biết điện hạ vừa rồi mơ cái gì, trong mơ có mình hay không.
Cách xưng hô mang ý nghĩa hiện thực và thời gian hạn định là một liều thuốc nâng cao tinh thần rất tốt, Mộc Cảnh Tự nhanh chóng tỉnh táo, gật gật đầu bình tĩnh nhìn sang chỗ khác, thu lại rất nhiều cảm xúc như có như không trong con ngươi kia.
Y khom lưng đứng dậy, muốn xuống xe ngựa, cơ thể Kha Hồng Tuyết khẽ cử động, như muốn làm một động tác giơ tay ngăn cản,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hom-nay-hoc-huynh-coi-ao-choang-chua/3464898/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.