Mộc Cảnh Tự chính tai nghe Kha Hồng Tuyết nói hàng năm hắn vẫn xuôi nam đi tìm hài cốt cố nhân, nhưng đó chỉ là mấy chữ nhẹ nhàng, từ trong miệng nói ra không có bất kỳ từ ngữ miêu tả cảnh tượng phụ nào. Trong lòng lúc đó rung động không thôi, kỳ thật rất khó có cảm giác thực tế.
Mà hôm nay chưởng viện nói những lời này, mới là thực sự mở ra cho y một bức tranh.
- Dáng vẻ A Tuyết cô độc một mình mấy năm trời sau khi y rời đi.
Sách luận nói cho y biết, A Tuyết đã không còn là người tuyết thuần trắng dưới góc nhìn của Thịnh Phù Trạch, cần y bảo vệ mọi lúc, sợ rằng triều đình sẽ làm bẩn lỗ tai hắn như năm đó. Chưởng viện lại nói với y, Kha Hàn Anh là danh tướng lương thần khó tìm trên thế gian này, là tướng thần trời sinh.
Người thông minh trong lúc nói chuyện đa phần đều không cần nói rõ, Mộc Cảnh Tự vô cùng hiểu ý của chưởng viện.
Nếu y xưng đế, Kha Hồng Tuyết hợp làm thừa tướng của y.
Nhưng mà......
Mộc Cảnh Tự đứng dậy, chắp tay nhìn mây trôi về phía tây, bầu trời mùa hè rực rỡ sắc màu nhất, những đám mây cháy bỏng trải dài xa xa, ánh sáng rực rỡ thể hiện sức sống mãnh liệt.
Đây là đường về của y, là hành trình chịu chết, thật sự không có lý do gì lại đi liên lụy người bên ngoài vào.
Cho dù người đó có phải là A Tuyết hay không.
Lần đầu tiên kể từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hom-nay-hoc-huynh-coi-ao-choang-chua/3455174/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.