- Tử Y, là anh.
Tử Y nghe thấy một giọng nói quen thuộc, nước mắt đầm đìa trên gương mặt ngước lên nhìn anh.
Cô không nhìn lầm chứ? Làm sao có thể là anh?
Rõ ràng anh đã đi rồi mà.
Là Cố Thành!
Cô không có lầm. Thì ra người đến thật sự là anh?
- Tại sao lại là anh chứ? Chẳng phải anh đã đi Mỹ rồi sao?
Cố Thành nhìn quần áo xộc xệch của cô. Mái tóc bị rối tung, một bên má đã sưng đỏ. Anh đưa tay sờ lên đôi má ửng đỏ của cô.
- Em muốn anh đi lắm sao?
Tử Y nhìn gương mặt của người con trai mà cô hằng mong nhớ. Cảm giác trong lòng phút chốc như vỡ òa. Cô ôm chầm lấy anh, dụi dụi mặt vào lồng ngực anh nức nở.
- Không, anh đừng đi.
Cố Thành rất ngạc nhiên khi nghe những lời nói này của cô. Anh còn tưởng là cô đang thất vọng vì người đến cứu cô không phải là Tống Dịch. Nhưng không ngờ cô lại ôm anh.
- Anh không đi đâu cả. Khi anh đến sân bay, anh đã định bước lên máy bay nhưng hình bóng em cứ chôn chặt trong tim. Anh biết cho dù anh có đi đến chân trời góc bể anh cũng sẽ không thể quên được em. Cho nên anh vẫn không yên tâm mà đi tìm em. Nếu như anh không phải là người em đang mong chờ cũng được, nhưng chúng ta rời khỏi đây trước có được không? Nơi này không thích hợp ở lại lâu.
Tử Y gật đầu, Cố Thành nắm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hom-nay-da-nguoc-ten-tra-nam-do-chua-/3470153/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.