Tử Y nghe thấy một giọng nói quen thuộc, nước mắt đầm đìa trên gương mặt ngước lên nhìn anh.
Cô không nhìn lầm chứ? Làm sao có thể là anh?
Rõ ràng anh đã đi rồi mà.
Là Cố Thành!
Cô không có lầm. Thì ra người đến thật sự là anh?
- Tại sao lại là anh chứ? Chẳng phải anh đã đi Mỹ rồi sao?
Cố Thành nhìn quần áo xộc xệch của cô. Mái tóc bị rối tung, một bên má đã sưng đỏ. Anh đưa tay sờ lên đôi má ửng đỏ của cô.
- Em muốn anh đi lắm sao?
Tử Y nhìn gương mặt của người con trai mà cô hằng mong nhớ. Cảm giác trong lòng phút chốc như vỡ òa. Cô ôm chầm lấy anh, dụi dụi mặt vào lồng ngực anh nức nở.
- Không, anh đừng đi.
Cố Thành rất ngạc nhiên khi nghe những lời nói này của cô. Anh còn tưởng là cô đang thất vọng vì người đến cứu cô không phải là Tống Dịch. Nhưng không ngờ cô lại ôm anh.
- Anh không đi đâu cả. Khi anh đến sân bay, anh đã định bước lên máy bay nhưng hình bóng em cứ chôn chặt trong tim. Anh biết cho dù anh có đi đến chân trời góc bể anh cũng sẽ không thể quên được em. Cho nên anh vẫn không yên tâm mà đi tìm em. Nếu như anh không phải là người em đang mong chờ cũng được, nhưng chúng ta rời khỏi đây trước có được không? Nơi này không thích hợp ở lại lâu.
Tử Y gật đầu, Cố Thành nắm tay cô chạy ra khỏi đó. Chiếc xe của anh đã đậu sẵn bên dưới, hai người lên xe rời đi, khi xe của Cố Thành vừa rời đi thi thì xe của Tống Dịch cũng vừa chạy tới. Hắn không nhìn kỹ chiếc xe kia, cứ thế lướt qua, hai người cũng vì thế mà bỏ lỡ nhau.
Cố Thành vừa lái xe chở cô đi được một đoạn thì thuốc trong người Tử Y hoàn toàn phát huy tác dụng. Cô liên tục vuốt ve đùi anh, sau đó bàn tay cô mò lên trên cởi cúc áo sơ mi của Cố Thành ra làm cả người anh cũng nóng ran lên.
Anh tóm lấy cánh tay cô, muốn ngăn cản không cho cô làm càn. Cố Thành không muốn lợi dụng lúc Tử Y thần trí không rõ ràng mà chiếm lấy cô. Anh muốn cô tự nguyện yêu anh và trao cho anh.
- Tử Y, em đừng như vậy.
Nhưng Tử Y không chịu yên phận mà lại uốn éo khắp người anh, cô hôn dọc khắp cổ anh, liếm láp lên làn da mát lạnh của Cố Thành làm anh thật sự sắp phát điên lên được. Cô cọ cọ bộ ngực căng mẩy vào cánh tay anh. Rõ ràng người trúng xuân dược là cô nhưng sao người cảm thấy khó chịu đến muốn bùng nổ lại lằng vậy?
- Cố Thành, cho em đi.
- Tử Y, nghe anh nói, anh biết là em đang rất khó chịu nhưng chúng ta không nên như vậy. Sau khi tỉnh lại, anh không muốn em hận anh.
- Tại sao vậy Cố Thành? Anh thương em như vậy mà lại nỡ nhìn em khó chịu sao? Cố Thành, em khó chịu lắm. Anh mau giúp em đi.
Cố Thành vẫn còn giữ được một chút tỉnh táo mà gỡ tay cô ra.
- Tử Y, chịu khó một chút, tôi sẽ đưa em đến ngay bệnh viện.
Tử Y lắc đầu, cô ấm ức nói.
- Không muốn, tại sao lại phải đến bệnh viện trong khi ngay bây giờ chúng ta có thể trực tiếp giải thuốc giúp đỡ em ngay tại đây? Em không thể chịu đựng được hơn nữa, Cố Thành cho em đi.
- Nhưng mà Tử Y...
Cô mất hết lý trí mà đè anh xuống hôn lên môi anh, cô vòng tay câu lấy cổ anh, hôn anh như điên dại, chiếc lưỡi nóng bỏng quấn lấy lưỡi anh liên tục kích thích.
Đây là nụ hôn đầu tiên của Cố Thành, và cũng là lần đầu tiên anh bị cưỡng hôn bởi người con gái anh yêu. Hóa ra cảm giác hôn nhau là như thế này, thật sự rất ngọt ngào.
Cố Thành không thể chịu nổi khi cơ thể của Tử Y cứ liên tục khiêu khích anh, cô biết anh yêu cô nhiều đến nhường nào mà. Cô chủ động làm loại hành động thân mật này với anh, sao anh có thể chịu đựng được chứ?
Cố Thành đánh lái xe vào hướng một bụi rậm gần đó. Anh đẩy ghế ngửa ra sau rồi hạ vách ngăn xuống để tiện cho hai người tiện thân mật.
Cô ngồi hẳn lên đùi anh, cọ cọ vào chỗ đũng quần của anh, ma sát quần áo khiến cả hai nóng rực lên. Cả cơ thể của Tử Y khó chịu và ngứa ngáy muốn được lấp đầy. Tên đàn ông kia đã nói rồi, hắn cho cô loại thuốc mạnh nhất, nếu như không cùng đàn ông quan hệ sẽ không thể giải được.
Nếu như phải tìm đàn ông để giúp cô làm chuyện đó chi bằng chọn Cố Thành, người cô yêu.
Tử Y vừa hôn anh cuồng nhiệt vừa đưa tay cởi áo Cố Thành ra. Cô đưa tay sờ lên khắp da thịt mát lạnh của anh, từ lồng ngực cứng rắn cho đến cơ bụng săn chắc. Đi đến đâu là cô lại châm lửa đến đó.
Khi môi hai người tách nhau ra thì kéo theo hai sợi chỉ bạc óng ánh.
- Tử Y, làm ở đây không được đâu.
- Vậy chúng ta đi vào khách sạn được không?
Chụt! Cô hôn lên môi anh dụ dỗ.
- Cố Thành, em muốn mà. Em xin anh!
- Được, vậy để anh bế em vào đó.
Cố Thành vuốt ve gương mặt ửng đỏ vì bị trúng thuốc của cô. Xem ra anh không có cách nào từ chối được cô rồi.
Anh đánh lái đến một khách sạn gần đó. Tử Y quấn chặt lấy hông anh để anh bế mình đi vào. Vừa vào đến phòng anh liền thả cô xuống giường rồi định đi rót nước cho cô thì bất ngờ bị Tử Y ôm lấy từ sau lưng.
- Cố Thành, anh định đi đâu vậy?
- Anh đi rót nước cho em..
- Em không cần! Em muốn anh.
Cố Thành nghe cô nói mà rất vui mừng. Nếu như là bình thường lúc cô tỉnh táo mà nói với anh những lời như vậy chắc anh đã vui sướng đến điên người rồi. Có bắt anh chết anh cũng làm nhưng mà Cố Thành là bác sĩ, anh biết khi con người ta trúng loại thuốc này thường thì cơ thể sẽ bị tình dục khống chế làm ra những chuyện mà đến cả bản thân cũng không thật lòng nghĩ đến.
Anh không muốn ngày mai bị Tử Y ghét bỏ.
- Tử Y, em có biết anh là ai không?
- Có, anh là Cố Thành.
- Anh không phải là người đàn ông mà em yêu đâu. Anh không phải là Tống Dịch. Nếu như em làm chuyện này với anh ngày mai em nhất định sẽ hối hận đấy.
Tử Y ôm chặt lấy anh, giống như sợ anh sẽ lần nữa bỏ rơi cô vậy. Tại sao cô nói mà anh lại không tin? Có phải là anh muốn cô chết anh mới vừa lòng hay không?
- Em sẽ không hối hận đâu. Cố Thành, em yêu anh, chuyện này là em cam tâm tình nguyện.
Cố Thành nghe thấy trong đầu mình nổ một tiếng bùm lớn. Cô vừa bảo là cô yêu anh? Là do tác dụng của thuốc nên cô mới nói như vậy sao? Anh có thể tin là thật không?
- Em chưa từng quên anh, chưa từng muốn anh rời đi. Xin anh đừng rời xa em.
Tử Y đẩy anh ngã xuống giường rồi nằm đè lên anh, bầu ngực căng tròn của cô chạm lên tay anh. Cô áp môi mình hôn lên môi anh cuồng nhiệt, lúc đầu Cố Thành còn để mặc cho cô làm càn mà cởi khóa quần anh xuống. Lát sau anh liền không thể chịu đựng nổi dục vọng bị kìm nén suốt 6 năm mà vòng tay ôm lấy eo cô đáp lại nụ hôn cuồng nhiệt của cô.
Hôm nay Cố Thành không muốn làm chính nhân quân tử nửa. Anh làm sáu năm đủ rồi, nếu như ngay mai tỉnh dậy cô hận anh cũng được. Chỉ cần được một đêm ôm cô trong lòng, cho dù có chết anh cũng cam lòng.
Anh bỏ lý trí ngoài tai, vuốt ve sống lưng mềm mại của cô. Chỗ đó ma sát qua lại da thịt nóng rực đến không thể tiếp tục cưỡng lại được nữa. Anh lật người cô đè xuống dưới thân. Tử Y đang say đắm với nụ hôn của anh thì bỗng dưng anh buông môi cô ra, Tử Y bị mất mát thứ gì đó mà trong lòng hụt hẫng.
Cố Thành nhăn mặt rồi cởi chiếc váy và quần lót của cô xuống. Bên dưới đã sưng đỏ và ướt đẫm dịch nhờn.
Cố Thành cũng cởi luôn quần áo trên người mình rồi cuối xuống tiếp tục hôn lấy môi cô. Tử Y cảm thấy rất thoải mái và sung sướng mà khẽ rên lên.
- Ưm... ưm...
Cố Thành nhẹ nhàng tách hai chân cô ra, anh nhìn xuống bên dưới đã bị cô kích thích mà ngẩng cao đầu. Đây là lần đầu tiên của anh, anh có chút bối rối không biết phải làm sao để giúp cô.
- Tử Y, có muốn không?
- Hức... Cố Thành, em muốn, anh mau cho vào đi.
- Tử Y, anh sẽ cô gắng nhẹ nhàng với em.
- Không cần nhẹ nhàng đâu, em trúng thuốc rất nặng nhẹ nhàng thì không thể thỏa mãn được...
Bên này, Tống Dịch đang nổi cơn thịnh nộ.
- Mẹ kiếp! Tử Y đâu?
- Thưa Tống gia, chúng tôi đã bắt được tên Vũ Nhiêu rồi. Hắn khai ra đã cho thiếu phu nhân uống xuân dược nồng độ cao nhưng không biết phu nhân đã đi đâu cả.
- Thằng khốn! Bẻ gãy hết tay chân hắn, giết chết, lột da đem ném xuống biển cho cá ăn đi. Tử Y mà xảy ra chuyện gì thì tôi không tha cho Vũ thị đâu.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]