Chương trước
Chương sau
- Nếu như đã không quan trọng vậy tại sao còn quay lại?

- Sao cậu lại nghĩ mình muốn quay lại với anh ta?

- Cái này còn phải hỏi sao? Hành động nãy giờ của hai người chẳng lẽ còn chưa đủ khẳng định cho chuyện này? Trái ôm phải ấp lại còn thân mật như vậy.

Cô mím môi, dường như đang cố giấu đi tâm tư trong lòng.

- Chuyện này... là do anh ta chủ động. Trước giờ mình chưa từng yêu cầu.

- Nhưng cậu cũng chưa từng từ chối, có đúng không?

Tử Y trầm mặc, đưa mắt nhìn ra ngoài khung cửa sổ. Ngoài trời nắng nhạt, trong lòng dường như cũng đang bị một tảng đá đè nặng lên. Cô thực sự không biết phải trả lời Lạc Khả như thế nào.

- Mà không từ chối, đối với đàn ông có nghĩa là chấp nhận rồi. Mình nói thật nhé, không cần biết giữa cậu và vị chủ tịch Tống thị kia từng vì chuyện gì mà phải chia tay nhưng cậu có từng nghĩ cho Cố Thành hay chưa? Những năm qua, anh ấy đối tốt với cậu, người mù cũng nhìn ra được. Người đàn ông giống như Cố Thành có thắp đèn đi tìm khắp nước Đức cũng không có đâu. Cậu gieo cho anh ấy thật nhiều hy vọng rồi lại hủy bỏ hôn lễ như vậy mà quay lại với chồng cũ. Cậu không cảm thấy bản thân mình thật sự rất quá đáng hay sao?

Cô quá đáng hay sao? Cô cũng là bất đắc dĩ mà thôi.

Một người đàn ông tốt như vậy, đúng là thắp đèn tìm cũng không thấy. Nhưng cô xứng với anh sao?

Một người đàn ông tốt như vậy, đáng lý ra nên được hạnh phúc, chứ không phải chôn vùi cuộc đời bên cạnh một kẻ khổ sở không thể bảo vệ nổi bản thân như cô.

- Cậu... không hiểu đâu.

Cô cố nén tâm tư trong lòng, dù sao thì loại chuyện này, không phải là người trong cuộc thì sẽ không thể nào hiểu được.

Lạc Khả nghe cô nói vậy, cũng không hỏi thêm nữa. Dù sao đây cũng là chuyện của An Nhiễm, nếu như cô đã quyết định rồi. Vậy thì có nói gì cũng vô ích.

- Vậy cậu nghỉ ngơi đi. Hôm sau mình lại đến thăm cậu.

Cô khẽ gật đầu.

Lạc Khả rời đi, cô nằm xuống giường mãi cũng không thể chợp mắt nổi. Từng lời từng chữ của Lạc Khả như đang cứa vào trái tim cô.

Giữa đêm, khi cô đã chìm vào giấc ngủ, Tống Dịch mới xong công việc. Hắn mệt mỏi trở lại phòng bệnh của cô.

Trình Khiêm cũng có khuyên qua hắn cả ngày mệt mỏi, buổi tối cậu sẽ vào bệnh viện thay hắn chăm sóc cho cô. Nhưng Tống Dịch lại từ chối, muốn đích thân đến chăm cô mới yên tâm. Nhìn thấy dáng vẻ thay đổi của hắn, Trình Khiêm thầm mỉm cười, cuối cùng vị chủ tịch tàn khốc kia cũng biết học cách yêu một người rồi.

Hy vọng mọi chuyện vẫn chưa phải là quá muộn.

Tống Dịch chầm chậm mở cánh cửa phòng đi vào trong. Tử Y lúc này đã ngủ say, lúc tối cô thấy hắn mãi vẫn chưa quay lại. Cô còn nghĩ là chắc hắn đã quên rồi.

Dù sao thì lời hứa của một người như Tống Dịch chỉ nên để nghe chứ không phải để tin.

Tống Dịch đi đến bên cạnh giường, chầm chậm nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô. Người con gái này là do chính tay hắn nuôi lớn dưới dáng vẻ của người con gái hắn yêu. Nhưng đến bây giờ hắn mới phát hiện ra, hai người hoàn toàn không hề giống nhau.

Tử Y đột nhiên trở người mở mắt tỉnh dậy muốn đi vệ sinh. Khi cô xoay lưng lại suýt chút nữa đã hét lên. Hắn đứng lù lù trước mặt cô không lên tiếng.

- Chú đến đây làm gì?

- Tôi đã hứa là buổi tối sẽ quay trở lại thăm em mà. Em không muốn nhìn thấy tôi đến như vậy sao?

- Hay là chú quay về đi. Tôi ở một mình quen rồi. Dù sao cũng không phải là lần đầu chú bỏ rơi tôi.

Rõ ràng chỉ là một câu nói đơn giản nhưng lại hàm ý trách móc hắn. Có vẻ cô vẫn còn chưa chịu tin hắn.

- Sau này tôi sẽ không để em phải một mình như vậy nữa. Dù sao thì bây giờ tội cũng nỡ nhẫn tâm làm điều ấy.

Tử Y cười nhạt, đáy mắt tràn ngập đau thương nhớ lại. Dù sao thì loại chuyện này cô cũng không phải là mới trải nghiệm qua.

- Trước đây, ba mẹ tôi cũng từng nói như thế nhưng cuối cùng họ vẫn bỏ rơi tôi đấy thôi.

- Nhưng tôi không phải là ba mẹ em, tôi là chồng em.

Qua ánh trăng sáng từ bên ngoài rọi vào, Tử Y nhìn thấy gương mặt nghiêm nghị của Tống Dịch. Hắn không hề khó chịu khi cô nghe cô nói những lời nặng lời như vậy. Hắn kiên nhẫn đứng đó lắng nghe, giống như đang chờ cô phát tiết ra những uất nghẹn lúc đó.

Chỉ là một kẻ không còn biết đau như cô, chuyện tự do phát tiết cảm xúc trên gương mặt đã là chuyện không thể nào rồi.

- Sau này tôi sẽ thật lòng đối đãi với em thật tốt. Muốn đi với em hết trọn kiếp này, bù đắp cho em, những gì mà tôi đã nợ em ở kiếp này.

Hắn không còn bao biện cho quá khứ đê hèn hắn đã gây ra cho cô, hắn cũng không lấy câu nói “ai mà chẳng làm sai” để lấp liếm cho tội lỗi của bản thân mình. Hắn đang từng bước đi vào trong trái tim của cô một lần nữa, chỉ cần cô gật đầu đồng ý, hắn sẵn sàng làm mọi thứ vì cô.

- Nếu như em vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng tôi, ngày mai tôi sẽ lập tức gọi luật sư đến đây. Ngay lập tức sẽ chuyển nhượng cổ phần và làm thủ tục pháp lý để em được hưởng mọi quyền lợi của bà Tống.

Những lời này vừa hay đúng với những gì mà Tử Y đang mong đợi.

- Chú nói thật chứ?

- Ừm, em muốn đi vệ sinh sao? Tôi đưa em đi. Buổi tối, đường trơn rất nguy hiểm.

Còn chưa kịp để cho cô đồng ý, hắn đã phút chốc bế bồng cô lên đi về phía nhà tắm. Hành động này của hắn khiến cho cô hơi hốt hoảng, ngước mắt nhìn lên.

Buổi tối, cô không thấy nguy hiểm, cô cảm thấy ở bên cạnh hắn mới là nguy hiểm.

Hắn đứng bên ngoài đợi cô. Đến khi cô xong việc lại bế cô lên giường nằm.

Giống như giữa bọn họ vốn dĩ chưa từng có những chuyện kia.

- Em có thấy không khỏe chỗ nào không?

- Còn không phải là tại chú sao?

Cô lắc đầu, nằm xuống giường, đắp chăn lên tận ngực. Hắn vẫn đứng đó nhìn cô.

- Sau này, tôi sẽ không cưỡng ép làm chuyện đó nữa. Thân thể em không tốt, sau này đừng tùy tiện làm tổn thương bản thân mình được không? Tôi không biết liệu sau này không có em, tôi phải sống như thế nào nữa.

(Còn tiếp)
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.