Lần đầu tiên cô gặp Tống Dịch là năm 12 tuổi. Lúc đó cô chỉ là một cô bé ngây ngô chưa hiểu chuyện đời. Chỉ là cảm giác bị người khác vứt bỏ thật sự không dễ chịu gì.
Lúc đó, cô lại sợ bản thân bị bỏ rơi một lần nữa. Hắn là bóng cây cao lớn để cô dựa vào. Cô cứ bám vào hắn giống như một cái cây cần bóng mát.
Hắn vui, cô vui. Hắn buồn, cô buồn. Lâu dần quên mất cảm giác của bản thân mình.
Cô yêu hắn, một tình yêu thầm lặng không cần hồi đáp. Cô gả cho hắn mặc dù biết người trong tim hắn không phải là cô. Cô chỉ cho rằng điều hạnh phúc nhất trên thế gian này là gả cho người mình yêu. Cô luôn cho rằng chỉ cần cô đủ kiên nhẫn rồi sẽ có một ngày hắn quay lưng lại nhìn thấy cô.
Nhưng nào ngờ đâu trong lòng hắn chỉ có chán ghét cô mà thôi.
Lúc cô dốc lòng để yêu hắn, chấp nhận bỏ qua tất cả vì hắn. Đến bây giờ cô cũng không thể nào hiểu nổi tại sao cô lại yêu hắn đến hèn mọn như vậy.
Có lẽ là vì đã thay tim rồi, cũng có thể là vì đã tỉnh giấc rồi, tỉnh khỏi cơn ác mộng không có lối thoát ấy. Cuối cùng cô cũng tỉnh táo và đủ sáng suốt để nhận ra rằng không phải cô không xứng với hắn, mà là hắn vốn dĩ chưa từng xứng đáng với tình cảm đó của cô.
Yêu ư? Những lời nói đó phát ra từ miệng hắn khiến cô cảm thấy thật dơ bẩn. Vậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hom-nay-da-nguoc-ten-tra-nam-do-chua-/3470129/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.