(25)
“Xin lỗi Tử Y, xin lỗi vì chẳng thể đem em rời khỏi nơi tăm tối này. Nếu như được, hay rời khỏi đây, rời khỏi kẻ độc ác này. Chạy càng xa càng tốt và đừng bao giờ quay đầu lại.”
Một giọng nói cứ không ngừng vang lên bên tai cô, thúc giục cô, khuyên ngăn cô.
- Đau không?
- Đau lắm!
- Đừng buồn, nước mắt sẽ rơi. Đừng khóc, kẻ xấu sẽ cười. Đi, tôi đưa em đi.
- Đi đâu bây giờ? Em không có nhà để về. Không có ai để nương tựa.
- Có tôi, tôi làm nhà của em.
Từ giữa hai khóe mắt chảy ra hai dòng lệ mặn đắng.
Một cái ôm thôi cũng đủ khiến cho trái tim vốn dĩ đã lạnh lẽo của cô bỗng chốc được sưởi ấm.
Khi Tử Y lần nữa tỉnh dậy, mùi khói thuốc thoang thoảng trong căn phòng. Cô nhìn lên trần nhà trắng toát. Vẫn là trong căn phòng ngủ quen thuộc ấy.
Thì ra mới nãy là cô mơ sao, mơ thấy bản thân mình rời khỏi đây, được tự do, không còn đau khổ nữa. Thì ra sau khi tỉnh dậy, tất cả chỉ còn là một giấc mơ viễn vông.
Cô đưa tay xuống dưới bụng, nhẹ nhàng sờ lấy bụng mình.
- Thiếu phu nhân, cô tỉnh rồi?
- Bác sĩ con tôi sao rồi?
- Đứa bé vẫn bình an, phu nhân yên tâm.
Cô nghe bác sĩ Trịnh nói như vậy, trong lòng liền như trút được gánh nặng. Lúc nãy, cô cứ tưởng là đứa bé đã rời bỏ cô mà đi rồi.
- Xin
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hom-nay-da-nguoc-ten-tra-nam-do-chua-/3470095/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.