Cầm thiết bị trên tay, Từ Miểu thầm nghĩ:Thật không may, đúng là linh hồn trong cơ thể này đã bị thay đổi. Chỉ mong đó chỉ là những lời hoa mỹ cường điệu để quảng cáo. Khoa học kỹ thuật của thế giới này hẳn chưa đến mức thấy cả linh hồn chứ?
Chiếc xe vượt qua lớp màn bảo vệ vô hình, Từ Miểu tùy ý nghịch thiết bị cá nhân của Nam Thiệu, trong lòng hồi hộp.
Cô mơ hồ cảm thấy não mình bị rà quét. Sau đó,.... không có gì xảy ra. Cô thở phào nhẹ nhõm, sau đó như nhớ ra điều gì, ném lại thiết bị đầu cuối cho Nam Thiệu: "Sao lại là tôi gọi? Sao ông ấy không gọi cho tôi? Tôi vừa suýt chết, cha cũng không thèm quan tâm. Tôi hận ông ấy." Giọng điệu kiêu căng, không hề sơ hở.
Nam Thiệu hoàn toàn không nhìn ra Từ Miểu không biết thông tin liên lạc của "cha", anh bất đắc dĩ lắc đầu: “ Trước khi đi tôi có trò chuyện với cha cô, ông ấy rất lo lắng cho cô, chẳng qua là ông ấy có chuyện rất quan trọng phải giải quyết, thật sự không thể rời đi.”
“ Còn có chuyện gì quan trọng hơn tôi?” Giọng Từ Miểu sắc nhọn
Nam Thiệu nhướng mày, cô nói cũng không phải vô lý,Từ Kiến Long dường như cũng không coi trọng Từ Miểu như vậy —— nói thật, thật sự quan tâm thì sẽ không gả cho Nam gia liên hôn: "Được rồi, khi nào ông ấy làm xong việc sẽ liên lạc với cô."
Anh lấy lại đồng hồ, ôn hoà nói: "Chúng ta đến rồi."
Từ Miểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hom-nay-cyber-va-ngot-sung-van-chua-tuong-thich/2583917/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.