Kỳ Thù hít sâu một hơi rồi buông tay.
Lục Thừa Viễn gào lên khiến cậu cực mất hứng, nhưng cũng rất đúng lúc.
Trước mắt, yêu tà gây hại cho nhân gian kia còn chưa bắt được, sinh mạng của nhiều nữ tử cũng chưa biết ra sao, thậm chí cục diện này có thể nói là do lúc trước cậu trừ yêu bất thành.
Sư tôn còn hy sinh bản thân để dẫn yêu vật ra, Lục Thừa Viễn cũng đuổi theo yêu vật rất sát, còn cậu?
Cậu lại vô cớ gây rối với sư tôn.
Không thể như vậy được.
Cậu lui về sau nửa bước, khom người hành lễ với Cố Hàn Giang, lúc ngẩng lên, cả người đã khôi phục lại dáng vẻ nghiêm cẩn như trước: “Xin lỗi sư tôn, đệ tử thất thố, chờ đệ tử trừ được yêu vật này rồi sẽ bồi tội với sư tôn.”
Nói xong, cậu rút kiếm bên hông ra, nhưng vừa đi vài bước đã bị gọi lại.
Cố Hàn Giang bước đến trước mặt Kỳ Thù, lấy trong tay áo ra một khối ngọc trụy tinh xảo: “Thứ này có thể bảo vệ ngươi không bị ảo cảnh mê hoặc.”
Kỳ Thù không nhúc nhích.
Cậu thoáng nhìn ngọc trụy kia, sau đó lại nhìn sư tôn: “Thứ này cũng do sư tôn tự mình khắc sao?”
Cố Hàn Giang hơi dừng lại, rồi lắc đầu: “Không phải.”
“Vậy con vẫn thích cái do sư tôn tự khắc hơn.” Kỳ Thù tháo ngọc trụy hình tiểu hồ ly vẫn luôn đeo bên hông xuống, trịnh trọng đặt vào tay Cố Hàn Giang.
Chạm vào đầu ngón tay mát lạnh của người kia, Cố Hàn Giang thậm chí còn hơi co rút ngón tay lại.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hom-nay-cung-muon-cung-su-ton-linh-tu/1017030/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.