Năm Kỳ Thù khoảng mười hai mười ba tuổi thì được Lăng Tiêu tiên tôn đưa về Côn Luân.
Khi đó, quê hương của cậu bị cướp phá, cả ngôi làng bị tàn sát chỉ trong một đêm. Cậu trốn dưới giếng khô ba ngày ba đêm, cho đến khi một tia bạch quang từ trên trời rơi xuống rồi nâng cậu lên như một cái ôm ấm áp.
Sau khi bạch quang tan biến, cậu nhìn thấy sư tôn.
Lúc vừa đến Côn Luân, Kỳ Thù còn chưa thoát khỏi nỗi đau nhà tan cửa nát, Cố Hàn Giang liền cùng ăn cùng ở, dốc lòng chăm sóc cậu.
Đây không phải lần đầu tiên cậu được bôi thuốc, càng không phải lần đầu cởi đồ.
Nhưng vào giờ phút này, Kỳ Thù lại cảm thấy cổ quái cực kỳ.
Đặc biệt là lúc sư tôn nói ra lời này, vẻ mặt của người thực bình tĩnh nghiêm túc, giống như không hề cảm thấy lời mình nói có gì không thích hợp.
Chỉ có Kỳ Thù là không thích hợp.
Kỳ Thù chỉ muốn ném một lá bùa độn địa để bỏ trốn mất dạng, nhưng Cố Hàn Giang vẫn đang ấn vai cậu. Lực ấn rất nhẹ, lòng bàn tay cũng lạnh, nhưng cũng lộ rõ ý không cho cậu cự tuyệt.
Vì thế cậu chỉ có thể run rẩy cởi bỏ đai lưng mà lúc sáng mình đã cẩn thận mặc vào ngay trước mắt sư tôn.
Tiên bào mềm mại như tơ, Kỳ Thù mới vừa kéo cổ áo, vạt áo kia đã trượt xuống dọc theo bả vai.
Một mảnh nhỏ của bờ vai trắng nõn lộ ra.
Trong lòng Kỳ Thù có quỷ, cậu khẩn trương đến mức đầu cũng không dám ngẩng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hom-nay-cung-muon-cung-su-ton-linh-tu/1017019/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.