Ngu Phương Linh không rõ mình đã đi ra khỏi nhà ở của Úc Cẩm Huyền như thế nào. Tinh thần hoảng hốt mà dẫm lên ánh trăng trên đất, tựa như du hồn, xuyên qua rừng đào. “Phu nhân, phu nhân!” Tiếng gọi của Bách Lí Lam bay tới từ phía xa. Ngu Phương Linh ngẩng đầu, thấy thanh niên kia nôn nóng mà chạy tới, nhất thời tỉnh táo vài phần, vội vàng hỏi: “Xảy ra chuyện gì? Sao lại hoang mang rối loạn như thế?” “Xảy ra chuyện lớn!” Bách Lí Lam mang bộ dáng như trời sắp sập xuống, “Ngài mau đi theo ta!” Ngu Phương Linh giật mình, trực giác nói cho cô, chuyện Bách Lí Lam nói rất nghiêm trọng. Cho đến khi cô bước vào nhà ở của Bách Lí Triều Hoa, mới biết thật sự đã xảy ra chuyện lớn, chuyện này so trời sập còn nghiêm trọng hơn. Gối Hoa Tư Du Tiên vỡ nát! Trong gối Hoa Tư Du Tiên có ngọc quý thượng cổ, ngọc kia rất giòn, sợ nhất là bị rơi, tối nay Bách Lí Triều Hoa có lẽ đã mơ thấy ác mộng, nên quăng gối Hoa Tư Du Tiên ra ngoài. Hắn là cao thủ võ lâm, nội lực thâm hậu, gối Hoa Tư Du Tiên làm sao có thể chống đỡ được sức lực của hắn. Bách Lí Lam chỉ nghe được “Bang” một tiếng, nhanh chóng chạy vào, đẩy cửa phòng đã thấy Bách Lí Triều Hoa điên cuồng mà ngồi ở giữa một đống mảnh nhỏ, đôi tay nắm chặt ngọc vỡ, trong miệng thê lương mà gọi “Linh Nhi”. Sức lực của hắn cực lớn, ngọc vỡ cắt đứt lòng bàn tay hắn, máu tươi đầm đìa. Hắn như không có cảm giác đau, nắm chặt miếng ngọc, mặc cho Bách Lí Lam cùng Bách Lí Triều Lộ khuyên bảo ra sao, sống chết cũng không chịu buông tay, trong miệng từ đầu đến cuối chỉ gọi “Linh Nhi”. Ngu Phương Linh nhìn mảnh vỡ đầy đất, cùng đôi tay đang máu tươi đầm đìa của Bách Lí Triều Hoa, trong đầu ầm ầm vang, suýt nữa không đứng vững. Bách Lí Triều Hoa ngồi dưới đất, ánh mắt đăm đăm, đã ngây ngốc. Máu đỏ tươi từ trong tay hắn tích táp chảy xuống, làm bạch y nhiễm đỏ loang lổ. Ngu Phương Linh đi đến ngồi xổm xuống trước mặt hắn, nắm lấy hai tay của hắn, thấp giọng nói: “Buông ra, ngoan, Triều Hoa, buông nó ra.” “Linh Nhi.” “Ta ở đây, huynh ngẩng đầu lên nhìn ta, ta chính là Linh Nhi. Ta đã trở về.” Ngu Phương Linh bẻ hai tay của hắn. Lòng bàn tay hắn đang nắm miếng ngọc, sức lực mạnh đến nỗi làm máu thịt cùng miếng ngọc hòa vào làm một. Bách Lí Triều Hoa chỉ nắm lấy miếng ngọc, trong miệng kêu tên cô, chưa từng liếc nhìn cô một cái. Hắn căn bản không nghe được lời cô nói. Ngu Phương Linh bất đắc dĩ, nâng tay gõ xuống gáy hắn. Bách Lí Triều Hoa không hề phòng bị với cô, không tránh không né, sau khi bị gõ, hai mắt nhắm lại, chậm rãi ngã về một bên. Ngu Phương Linh ôm hắn vào trong ngực, nắm lấy tay hắn, nói với Bách Lí Lam: “Lại đây hỗ trợ.” Bách Lí Lam nhìn đến uốn lưỡi. Ai nói Bách Lí Triều Hoa điên rồi, điên rồi cũng có thể nhận ra Ngu Phương Linh. Mấy người bọn họ đến người hắn cũng không gần được, Ngu Phương Linh thế nhưng có thể trực tiếp gõ ngất hắn. Ba người Ngu Phương Linh, Bách Lí Lam cùng Bách Lí Triều Lộ hợp tác, mới bẻ được tay của Bách Lí Triều Hoa ra, lấy đi miếng ngọc trong lòng bàn tay hắn. Lòng bàn tay bị ngọc vỡ cắt đến nỗi máu thịt mơ hồ, Ngu Phương Linh mang tới một chậu nước trong cùng kim sang dược, giúp Bách Lí Triều Hoa rửa sạch miệng vết thương, bôi thuốc băng bó. Bách Lí Triều Hoa không phải là không có cảm giác đau, hắn đau đến nỗi ngủ cũng nhíu mày. Ngu Phương Linh nắm tay hắn, đổ thuốc bột vào lòng bàn tay hắn. Sợ hắn đau, động tác của cô rất cẩn thận. Mày Bách Lí Triều Hoa nhăn đến càng ngày càng sâu, như rơi vào trong bóng đè đáng sợ. Ngu Phương Linh nhìn mảnh vỡ đầy đất, trong lòng run sợ. Bách Lí Lam nói Bách Lí Triều Hoa là ở trong mộng quăng vỡ gối Hoa Tư Du Tiên, vậy đối với Bách Lí Triều Hoa, gối Hoa Tư Du Tiên chính là cô, không biết hắn đã mơ thấy ác mộng gì, hắn ở trong mộng nhất định là hận không thể giết cô, mới có thể quăng vỡ gối Hoa Tư Du Tiên thành như vậy. Gối Hoa Tư Du Tiên là mục tiêu công lược của cô, sau khi bị vỡ nát, hệ thống vẫn chưa nhắc nhở nhiệm vụ thất bại, xem ra vẫn còn có thể cứu chữa. Ngu Phương Linh nghĩ ngợi, nói với Bách Lí Lam: “A Lam, ngươi thu gọn mảnh vỡ của gối Hoa Tư Du Tiên lại, tìm một sư phó đến xem có thể sửa lại hay không.” “Được, ta đây sẽ đi tìm sư phó.” Bách Lí Lam sợ sau khi Bách Lí Triều Hoa tỉnh lại sẽ đòi gối đầu, nhanh chóng đồng ý. Ngu Phương Linh lại hỏi: “Hôm nay là ngày mấy?” “Mùng ba tháng mười hai.” Còn chưa qua giờ Tý, ngày mai mới là mùng bốn tháng mười hai, sinh nhật của Bách Lí Triều Hoa. Ngu Phương Linh đoán không sai, cô thấy hoa đào trong Độc Vương Cốc nở rộ, suy đoán chỉ sợ sắp tới sinh nhật Bách Lí Triều Hoa, thật sự để cô đoán trúng. Ngu Phương Linh băng bó xong vết thương cho Bách Lí Triều Hoa, trở về ngủ một giấc. Sắc trời hơi sáng, cô mở to mắt, rửa mặt một lần, mượn phòng bếp của Độc Vương Cốc. Sinh nhật của Bách Lí Triều Hoa, cũng là ngày giỗ của mẹ hắn, từ nhỏ đến lớn, người thân chưa ai từng chúc mừng sinh nhật cho hắn cả. Ngu Phương Linh còn nhớ rõ sinh nhật mười bảy tuổi lần đó của hắn, cô nấu một bát mì trường thọ, dạy chim ngốc Tiểu Thất ca cho hắn nghe bài ca sinh nhật, khi đó, thiếu niên ngây ngô như nước, đáy mắt chất đầy ý cười. Trong nháy mắt, hóa ra thời gian đã qua lâu như vậy. Đây là lần thứ hai Ngu Phương Linh chúc mừng sinh nhật cho Bách Lí Triều Hoa, cô định làm một cái bánh sinh nhật cho Bách Lí Triều Hoa. Làm bánh kem rất đơn giản, không phải hoa hòe lòe loẹt giống bánh kem trong cửa hàng, trước kia Ngu Phương Linh ở nhà, cũng sẽ tự làm rồi ăn. Bánh kem yêu cầu trứng gà, bột mì, sữa bò, vén ống tay áo, bắt đầu đánh bơ. Chờ Ngu Phương Linh lôi bánh vàng óng ánh thơm ngào ngạt ra khỏi lò, Bách Lí Triều Hoa đã tỉnh lại. Hắn ngồi ở trên giường, mờ mịt mà nhìn bàn tay bị bọc giống như bánh chưng, hơi mở to hai mắt, kinh ngạc nói: “Ta bị người khác đánh.” “Công tử! Công tử đã nói chuyện! Ngài rốt cuộc đã mở miệng nói chuyện!” Bách Lí Lam vui mừng mà khóc. Trước kia Bách Lí Triều Hoa cũng chỉ biết kêu hai chữ “Linh Nhi”, không ngờ giờ đây hắn lại hoàn chỉnh mà nói ra một câu, Bách Lí Lam nước mắt tung hoành, suýt chút nữa muốn thắp nhang cảm tạ Bồ Tát. “Ta bị đánh!” Bách Lí Triều Hoa không hài lòng với phản ứng của Bách Lí Lam, cất cao giọng. “Công tử, ngài không hề bị người khác đánh, ngài đây là…” Bách Lí Lam vắt hết óc nghĩ lý do. “Không sợ, ta thay huynh đánh lại.” Ngu Phương Linh đi vào phòng, nghe thấy giọng nói của Bách Lí Triều Hoa, đặt bánh kem lên bàn, đi đến phía sau Bách Lí Lam, nâng một ngón tay, gõ lên trên đầu Bách Lí Lam, “Triều Hoa, huynh xem, ta đã giúp huynh đánh lại.” Bách Lí Lam: “…” Không được bắt nạt người khác như vậy. Bách Lí Triều Hoa nở nụ cười: “Đánh rất hay! Lại đánh tiếp!” “Công tử, không nên tuyệt tình như vậy.” Khuôn mặt Bách Lí Lam lại suy sụp. “Linh Nhi! Linh Nhi của ta!” Bách Lí Triều Hoa ý thức được cái gì, nhìn bàn tay trống trơn của mình, biến sắc. “Linh Nhi ở chỗ này! Công tử, Linh Nhi của ngài!” Bách Lí Lam nhân lúc Bách Lí Triều Hoa chưa nổi điên, nhanh chóng mang gối Hoa Tư Du Tiên giả đã chuẩn bị nhét vào trong lòng ngực Bách Lí Triều Hoa. Sợ buổi sáng Bách Lí Triều Hoa dậy phát hiện gối đầu đã nát, cầm kiếm Linh Tê chém người, Bách Lí Lam suốt đêm làm ra một cái gối giả. Bách Lí Triều Hoa mà phát điên kèm với giá trị vũ lực, toàn bộ Độc Vương Cốc đều không phải đối thủ của hắn. Gối đầu Bách Lí Lam chuẩn bị, giống y như đúc với gối Hoa Tư Du Tiên, nhìn bề ngoài căn bản không phân biệt ra được thật giả. Bách Lí Triều Hoa ôm gối đầu, nhéo nhéo, trong miệng “Ơ” một tiếng, trên mặt lộ ra vẻ khó hiểu. “Triều Hoa, ta làm món ngon cho huynh, mau tới đây nếm thử.” Ngu Phương Linh sợ hắn nhận ra đây là giả, vội vàng nói sang chuyện khác. Bách Lí Triều Hoa đã sớm ngửi được mùi hương trong không khí, hít mũi. Ngu Phương Linh vươn tay, nắm lấy cổ tay của hắn, dắt hắn đến ngồi xuống trước bàn. “A Lam, nến ta nhắc ngươi mua đâu?” Bách Lí Lam lấy nến đỏ ra, đưa cho Ngu Phương Linh. Ngu Phương Linh thắp nến, châm ở xung quanh bánh kem, làm thành một vòng tròn. Bách Lí Triều Hoa ngồi ở trước bàn, đôi mắt không chớp mà nhìn chằm chằm bánh kem, trong mắt tràn đầy vẻ tò mò , dù vậy, hắn cũng nhớ rõ ôm chặt gối đầu trong ngực không buông tay. Bách Lí Lam đi ra ngoài, khép cửa phòng lại. Ngu Phương Linh xuyên thấu qua ánh sáng màu vàng ấm, nhìn Bách Lí Triều Hoa. Bách Lí Triều Hoa hiện giờ đã ba mươi, năm tháng không hề lưu lại chút dấu vết nào trên mặt hắn, ngược lại làm khí chất tạo hình của hắn càng thêm ôn nhuận. Hắn đã mất đi ký ức, nên đáy mắt cũng không còn vẻ tối tăm của ngày xưa, ánh sáng chiếu tỏ, làm cô dễ dàng mà nhớ tới hắn năm mười sáu tuổi. Ngu Phương Linh châm mười sáu cây nến, mặc kệ tương lai Bách Lí Triều Hoa sẽ thay đổi thành dáng vẻ nào, hắn ở trong lòng cô, vĩnh viễn đều là dáng vẻ của thiếu niên năm mười sáu tuổi. “Thứ này gọi là bánh sinh nhật, Triều Hoa, hôm nay là sinh nhật của huynh, trước tiên hãy ước một nguyện vọng ở trong lòng, sau đó lại thổi tắt mấy ngọn nến này.” Bách Lí Triều Hoa đã không còn si ngốc giống như lúc đầu nữa, có một số lời nói hắn vẫn có thể nghe hiểu, hắn làm theo lời Ngu Phương Linh, phồng má, thổi tắt ngọn nến. Nến châm hơi nhiều, hắn thổi ba lần mới xong. Ngu Phương Linh tò mò hỏi: “Tiểu bảo bối Triều Hoa đã ước nguyện vọng gì vậy?” Bách Lí Triều Hoa nâng đôi mắt nhìn cô, không nói gì. Có lẽ là do cô đã xuất hiện ảo giác, lúc Bách Lí Triều Hoa nhìn cô, ánh mắt ôn nhu như nước, đáy mắt kích động ánh sáng kỳ dị. Khi cô muốn miệt mài theo đuổi, ánh sáng kia lại biến mất không thấy. Ngu Phương Linh cắt một miếng bánh kem, đặt vào chiếc đĩa trước mặt hắn: “Huynh nếm thử.” Hai ngón tay Bách Lí Triều Hoa cứng nhắc mà nắm cái muỗng, trên tay hắn bọc vải rất dày, động tác thoạt nhìn có vài phần vụng về, nhưng trên mặt hắn lại tràn đầy hạnh phúc, ai cũng có thể nhìn ra, hắn đang rất vui vẻ. Ngu Phương Linh nhìn hắn như vậy, hốc mắt dần dần ướt. Cô biết, Bách Lí Triều Hoa ở trước mặt cô giờ đã quên đi hết, hắn của hiện tại, tâm trí tựa như một đứa trẻ. Hắn đã quên cô. Chỉ là hai chữ “Linh Nhi” như khắc vào cốt tủy, khắc vào linh hồn, chẳng sợ hắn đã quên cô, lại nhớ rõ tên này, cô là toàn bộ của hắn, cũng là duy nhất của hắn. “Triều Hoa, huynh biết không? Đêm qua ta mơ một giấc mộng.” Ngu Phương Linh nâng tay, lau đi nước mắt trên khóe mắt, lầm bầm lầu bầu, “Ta mơ thấy huynh cùng Tiểu Thất. Huynh cầm tay dạy ta kiếm pháp Vô Song, muốn ta bái huynh làm thầy, chim ngốc Tiểu Thất kia ồn muốn chết, lải nhải không ngừng, đòi muốn sửa tên kêu là Long Ngạo Thiên.” Trong mộng Bách Lí Triều Hoa chỉ có mười sáu tuổi, Tiểu Thất cũng là bộ dáng tươi sống, dường như bọn họ vẫn luôn sống ở trong trí nhớ cô, chưa bao giờ rời cô mà đi. “Là ta sai rồi.” Nước mắt Ngu Phương Linh lau như nào cũng không xong, giọng nói không khỏi nghẹn ngào, “Ta cũng không biết đã làm sai chỗ nào, biến huynh thành dáng vẻ này. Triều Hoa, thực xin lỗi. Chờ ta hoàn thành tất cả nhiệm vụ, hồi ác mộng này liền tỉnh. Huynh sẽ phát hiện, Bách Lí sơn trang còn ở, Tiểu Thất cũng còn sống. Ta không phải là một người chơi đủ tư cách, tạo ra kết cục tệ nhất, ta nhất định sẽ lấy lại những thứ đã mất trả lại cho huynh.” Bách Lí Triều Hoa ngẩng đầu lên, nhìn Ngu Phương Linh đang rơi lệ đầy mặt, ngập ngừng, vươn cánh tay, dùng bàn tay bị bọc giống cái bánh chưng, xoa đi nước mắt của cô, dịu dàng mà nói một câu: “Không khóc, Linh Nhi.” Câu nói kia nhanh đến như là một giấc mộng của Ngu Phương Linh, chờ khi cô lấy lại tinh thần, Bách Lí Triều Hoa đã cúi đầu xuống, vỗ về gối đầu trong lòng ngực, trong miệng kêu: “Linh Nhi.” Editor: Q17
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]