Đừng khóc
Một khi Lục Thành đã khá lên thì Cố Trường An cũng sẽ không nghĩ đến chuyện ở lại Lục gia. Từ năm trước đến năm nay, khoảng thời gian này ngoại trừ mang đến cho cậu nỗi lo lắng vô tận, bất an, thống khổ, hoang mang, còn có nặng nề, khiến người ta kề cận tuyệt vọng nặng nề.+
Đất này đứng lẻ loi giữa đại dương, không nằm trên bản đồ, thực sự hoàn toàn tách biệt với thế gian.
Lục Thành đã sinh hoạt trong tường thành mấy chục năm, Cố Trường An mới sống một năm đã cảm thấy bị giày vò, còn gian khổ hơn so với trấn nhỏ của cậu. Cậu căn bản không biết Lục Thành đã kiên trì như nào, người nơi này đã tạo cho mình thói quen, thích ứng với hoàn cảnh xung quanh ra sao.
Nghĩ không ra, Cố Trường An thậm chí còn cảm thấy đáng sợ.
Đối với cậu mà nói, ở lại chỗ này, cảm giác như một con cá bị bỏ vào trong cốc, chẳng qua là cái cốc lớn hơn một chút mà thôi.
Cố Trường An còn chưa nói ra tâm tư của bản thân mình, Lục Thành cũng đã âm thầm nói chuyện với cha hắn và các trưởng lão, tỏ rõ ý định hắn phải đi, sau này đôi khi sẽ trở về thăm một chút, nhưng hắn sẽ không bỏ mặc tòa thành này.
Lục Khải Phong sớm đã liệu đến, gốc rễ tình yêu của con trai đã mọc quá dài, trong lòng đã có niềm mến thương, tức là trong sinh mệnh của hắn đã có một người có ảnh hưởng đến bất kỳ quyết định lớn nhỏ nào.
Một khi người kia xuất hiện,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hom-nay-cau-co-noi-doi-khong/1109393/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.