Anh sống trong một tòa thành, em sống trong một cổ trấn
Buổi chiều Cố Trường An cùng Lục Thành đi vào trong miếu.
Lục Thành giống như lần trước, vừa đến đã đi bắt con chuột chạy quanh.
Cố Trường An ngồi xổm dưới cửa mở gói hạt dưa, thứ đồ chơi này không dễ cắn, cậu phải dùng đầu lưỡi cậy nửa ngày mới cắn ra nhân hạt dưa, có khi mất kiên nhẫn mà nhai luôn.
"Miếu này trước đây cũng không thấy nhiều chuột như thế, hiện tại đã xảy ra chuyện gì? Anh đến đây ở mấy ngày đã dẫn theo thứ gì?"
"Em biết đấy... Anh không nói xạo với em đâu." Lục Thành phủi phủi bụi bặm bám trên người, "Sau khi anh đến, phong thuỷ trong miếu lập tức trở nên tốt hơn, người đến người ở, chuột đến nuôi con."
Miệng Cố Trường An giật giật, nói tinh tướng là tinh tướng ngay, không có chút phòng bị nào.
Lục Thành vừa đi vừa tìm, liếc mắt thanh niên một cái: "Đừng cắn hạt dưa nữa, qua giúp anh đi."
Cố Trường An không qua, lười di chuyển.
Thoáng thấy một bóng hình màu trắng, Cố Trường An nhổ vỏ hạt dưa đứng dậy, quay đầu về phía người đàn ông chạy tới.
Từ lỗ mũi Lục Thành nhảy ra một âm thanh: "Chẳng phải nói không qua sao? Lương tâm đau rồi à?"
Cố Trường An ra hiệu cho hắn nhìn về đầu tường phía tây.
Thiếu niên mặc trường bào trắng trầm tĩnh đứng ở đó, quần áo bị gió lạnh thổi bay phấp phới, phác hoạ một đường cong duyên dáng giữa không trung.
Từ trên trời giáng xuống thì thôi đi, lại còn đứng ở đầu tường,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hom-nay-cau-co-noi-doi-khong/1109351/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.