Mình yêu nhau đi
Lục Thành đang nhận điện thoại ở trong phòng, lúc nghe thấy tiếng gõ cửa thì tưởng là Ngô Đại Bệnh nên tuỳ ý nói chờ một chút, vừa dứt lời, cửa tức khắc bị đạp ra.
Ngô Đại Bệnh tuyệt đối không thể làm như vậy.
Lục Thành vẫn duy trì tư thế quay người nghe điện thoại, còn chưa mở miệng thì đã bị hôn lên.
Xúc cảm trên môi vừa mềm mại vừa hơi hơi lạnh, chứa chan sức sống vô ngần, tất cả đều đang nhắc nhở hắn những gì xảy ra lúc này không phải là ảo giác.
Thập Nhị ở đầu kia kêu hô lên: "Thiếu gia?"
Lục Thành không trả lời, đầu óc mù mờ, cơ thể cứng ngắc, hít vào hơi thở ướŧ áŧ của thanh niên theo từng lần hô hấp, đối phương không cho hắn thời gian chậm lại một chút.
Ở đầu kia, Thập Nhị gọi hai tiếng nhưng đều không được đáp lại, nhưng cậu biết rõ điện thoại vẫn còn bên cạnh thiếu gia, có thể nghe thấy tiếng thở dốc, tần suất hoàn toàn trái ngược với một khắc trước, bên cạnh còn có người khác.
Ý thức được điểm này, đôi môi mím chặt của Thập Nhị chậm rãi thả lỏng, sau đó nhẹ nhàng nhảy mấy cái lên ngọn cây, tóc đuôi ngựa vàng trên vai đung đưa trong gió. Cậu tiếp tục cầm điện thoại, rũ mí mắt nghe tiếng thở nặng nề truyền đến bên tai, xen lẫn một hơi thở khác, đều hỗn loạn như nhau.
Hôn nửa ngày cũng không có phản ứng, tôi mẹ nó vẫn luôn hôn tượng đá? Cố Trường An chẳng thèm nói lời nào mặt tối tăm quay đầu rời đi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hom-nay-cau-co-noi-doi-khong/1109346/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.