Sao chổi
Trương Long chết rồi, tử trạng không những thê thảm khủng khiếp mà còn rất kinh hãi quỷ dị, không giống như người làm.
Những gia đình xung quanh chỉ cảm thấy có chút sợ hãi chứ không hề lo lắng bất an. Bởi vì không quan trọng là người hay quỷ, oan có đầu, nợ có chủ, không liên quan gì đến bọn họ, bọn họ sẽ không thấy đáng sợ.
Liễu Thuý Phương hứng chịu nỗi sợ hãi kinh hoàng, tâm tình không sao bình phục nổi. Lúc Cố Trường An đến tìm bà, bà đang nằm trên giường lấy chăn che kín mình, thần kinh lẩm bẩm.
"Cái kẹp tóc... Cái kẹp tóc toàn bộ cắm vào mặt của nó... Mỗi cái đâm vào mặt đều là... Oẹ..."
Liễu Thuý Phương nằm nhoài qua mạn giường nôn khan, nôn nhiều lần, trong dạ dày không có thứ gì, cứ nôn đến đau rát cổ họng.
Cố Trường An đưa một cốc nước sang: "Dì à, có phải Trương Long đắc tội người nào rồi không?"
Liễu Thuý Phương không nhận, mặt bà trắng bệch, đôi mắt ứa máu, đôi môi phát run.
Lúc thường bà rất thích ăn diện, dù đến tuổi này rồi nhưng vẫn yêu thích trang sức, đặc biệt là kẹp tóc, thường mua thường mang. Giờ đây tóc tai bù xù nhìn như người điên.
"Không, không có."
Cố Trường An nghe được giọng nói ngẩng đầu lên: "Sao Trương Long lại..."
"Không biết... Không biết..."
Liễu Thuý Phương lại bắt đầu dáng vẻ thần kinh, nói năng lộn xộn: "Trương Long không phải người chăm chỉ học tập. Từ năm cấp hai đã theo người học xấu, chuyện to nhỏ gì cũng từng dính vào, còn có lần phải vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hom-nay-cau-co-noi-doi-khong/1109322/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.