Tôi chết rồi, đến lượt anh
Cố Trường An đột nhiên mở mắt ra.
Cậu mở hộp đen, phát hiện lời nói dối thu được từ Vương Đình Đình có dị động.
Không được, Vương Đình Đình lành ít dữ nhiều!
Cố Trường An vội vã thay quần áo, vừa phỏng đoán lời nói dối của Vương Đình Đình vừa ra khỏi phòng, lúc đi qua cửa phòng Ngô Đại Bệnh kêu lên: "Đại Bệnh, có chuyện rồi, anh đi ra ngoài một chuyến."
Trong phòng có động tĩnh, Ngô Đại Bệnh vừa mặc đồ vừa chạy đến, hô to: "Em đi cùng anh."
Cố Trường An không có thời gian nói rõ ràng với Ngô Đại Bệnh, lập tức đi ngay.
Đi được nửa đường, mặt Cố Trường An tối sầm, thỉnh thoảng kiểm tra chung quanh như một con báo đang bị đe dọa, quan sát đến từng ngọn cây cọng cỏ.
Ngô Đại Bệnh cũng nhìn theo, không hiểu chuyện gì: "Trường An, có người theo dõi chúng ta à?"
"Đừng nói chuyện, nhanh chóng gấp rút lên đường."
Cố Trường An nhíu mày, đôi môi nhạt màu chúm lại, rất giống như có con mắt đang theo dõi cậu như hình với bóng.
Loại cảm giác đó đã xuất hiện từ khi cậu bắt đầu lấy lời nói dối ra.
Không những sởn tóc gáy mà còn buồn nôn.
Cố Trường An nỗ lực đào bới cặp mắt từ trong bóng tối kia ra nhưng lại không có kết quả, chỉ có thể là ảo giác.
Cảm giác như không thể xua đi được, thật mẹ nó tà môn.
Lúc đến tiểu khu của Vương Đình Đình, Cố Trường An cảm nhận được quả cầu trong bình đang rung lên rõ ràng. Cậu khẽ lấy hơi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hom-nay-cau-co-noi-doi-khong/1109314/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.