Tôi sống rất khổ sở
Trong khi bên ngoài mọi thứ im ắng thì trong phòng...
Có một anh chàng đẹp trai đang ép chân, lúc nào cũng có thể xoạc ra.
Mặt Cố Trường An giăng đầy mây đen, cậu lấy khẩu trang mang theo ra. Lúc cậu chuẩn bị chuồn đi, người đàn ông bỗng cởi giày lên giường tắt đèn đi ngủ.
"..."
Cố Trường An bất động, một lúc lâu sau mới tử tủ đi ra. Cậu đến trước giường nỗ lực tiếp tục chuyện khi nãy. Từ chỗ bị cắn nhỏ chút máu vào mi tâm người đàn ông.
Mới vừa đến gần, hai cái tay đột nhiên vươn tới, mặt bỗng bị sờ soạng.
Người đàn ông bóp mặt Cố Trường An xoa xoa, trong miệng phát ra tiếng mớ ngủ: "Em yêu..."
Cố Trường An dùng tư thái như thể trên mặt dính phân phi nhanh, lao đến bờ sông gần đó lau mặt, lau đến rách da mới ngừng.
Cậu ngồi dưới đất thở dốc, nghĩ nghĩ rồi lại rửa mặt thêm cái nữa.
Lần đầu tiên trong đời bị người ta sờ mó, còn là đàn ông nữa chứ. Tâm tình cậu tệ như vừa cɦịƈɦ chó vậy, không đúng, là cɦịƈɦ chó đực.
Lúc Ngô Đại Bệnh chờ được Cố Trường An trở về, thấy trên mặt cậu hồng lên bất thường, kỳ quái hỏi: "Trường An, mặt anh làm sao vậy?"
Cố Trường An ngữ khí âm u: "Bị chó sờ, quá bẩn. Anh mày phải kỳ mấy lần."
Ngô Đại Bệnh thấy không chỉ là mấy lần mà phải cỡ vài chục, cậu nghĩ không ra: "Sao đột nhiên con chó lại sờ?"
Thái dương Cố Trường An động động: "Nhảy dựng lên sờ."
Ngô Đại Bệnh càng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hom-nay-cau-co-noi-doi-khong/1109310/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.