Đi ra khỏi sảnh bữa tiệc, Thẩm Tây Thời buông eo Tô Tử Khanh ra, thấy mặt cô đỏ ửng, còn cười ngây ngô.
Trông cô cực kỳ ngoan, nắm lấy vạt áo âu phục của anh, theo sau lưng anh đi vào thang máy.
.
Thang máy đi thẳng lên trên, Thẩm Tây Thời cúi đầu liếc nhìn cô: “Thẻ phòng đâu?”
Tô Tử Khanh lung lay hai bước, đứng vững lại, ngẩng đầu lên nhìn anh. Ánh mắt mơ màng còn bắt đầu cười, chỉ không nói lời nào.
Toàn thân trên dưới không có túi áo, không mang túi xách, chỉ cầm một chiếc điện thoại di động trên tay.
Thẩm Tây Thời gãi cằm, đang tính lát nữa gọi lễ tân lên mở cửa hộ. Thất thần một chút, hai cánh tay dài của Tô Tử Khanh vươn qua.
Anh bị ép vào tường.
Cô xích lại gần, mùi hương ngọt phả tới, gương mặt mơ hồ bình thường giấu sau kính mắt, giờ đây lại rõ ràng, phóng lớn trước mặt anh.
Mắt hạnh híp lại, khóe môi đỏ ửng, từ vầng trán tới gò má dường như nóng đến khát. Cô liếm môi một cái, nơi đó lập tức óng ánh vệt nước.
.
Thẩm Tây Thời nhìn cánh môi đầy đặn kia, trái cổ nhẹ lăn: “Sao vậy?”
Cau mày, bờ môi hơi chu, sau đó cô lên tiếng: “Bánh ngọt của tôi đâu?”
Lúc này còn nhớ tới bánh ngọt?
Thẩm Tây Thời bị động tác này của cô vây trong thang máy, dở khóc dở cười.
“Đinh” một tiếng, thang máy dừng ở tầng 36.
Tô Tử Khanh “a” một tiếng, sững sờ một chút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hom-nay-boss-lai-tang-ca-roi/3068310/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.