Chắc là do lúc ăn cơm trưa cùng Trương Vũ Kiệt nói về chuyện ở trường học, gợi lên thật nhiều hồi ức trong cô, cho nên trên đường về nhà Tô Tử Khanh ríu rít nói không ngừng.
“Anh có biết không? Tuần này thế mà là tuần cựu sinh viên trở lại trường học, nghe nói là kỷ niệm ngày thành lập trường, còn có văn nghệ, biểu diễn pháo hoa. Nếu không phải Tiểu Kiệt nói thì em cũng không biết. Cũng đã tốt nghiệp đã bao nhiêu năm rồi, trời ạ…”
Thẩm Tây Thời nghe cô lải nhải, cũng không cảm thấy ồn, chỉ lẳng lặng lắng nghe, thấp giọng hỏi một câu: “Muốn trở về trường sao?”
Trường học của cô cách cũng không xa lắm, lái xe hai giờ là đến, cuối tuần đi thăm trường cũng thuận tiện.
“Muốn nha!” Tô Tử Khanh vỗ đùi, trong lời nói không giấu được sự kích động.
“Vậy anh dẫn em đi.” Tổng giám đốc Thẩm lập tức sắp xếp xong xuôi.
“Oa tổng giám đốc Thẩm, anh thật tốt mà.” Tô Tử Khanh dựa qua, kéo tay phải của anh, đầu cọ cọ ở trên vai anh: “Cảm ơn tổng giám đốc Thẩm.”
“Được rồi, còn đang lái xe đó.” Tổng giám đốc Thẩm tương đối chú trọng việc lái xe an toàn, hiển nhiên cũng ra dáng một công dân tuân thủ luật an toàn giao thông .
Tô Tử Khanh đang muốn mắng anh, đột nhiên Thẩm Tây Thời đè thấp giọng nói.
“Cảm ơn thì không cần, về nhà bồi thường đi.”
Chỉ biết cảm ơn sớm thôi!
Buổi sáng thứ bảy, Thẩm Tây Thời tới đón Tô Tử Khanh trở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hom-nay-boss-lai-tang-ca-roi/2780328/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.