Cố Lương căn bản không dám nhìn thẳng Chung Diệp, cùng Hoàng thượng tắm chung một con suối đã là chuyện nằm mơ hắn cũng không dám nghĩ đến. Cố gia lấy kinh thương làm chủ, mấy thế hệ liền đều không có ai làm quan. Địa vị của thương nhân ở triều đại này không quá cao, Cố Lương từ nhỏ thông minh, người lớn trong nhà luôn kỳ vọng tương lai hắn sẽ đỗ đạt tiến sĩ, cho nên nhiều năm nay hắn luôn mang lý tưởng làm quan nhất phẩm, nuôi mộng trở thành cánh tay đắc lực cho Đế vương. Trước mắt chuyện mua quan bán tước lên hàng nhất phẩm không thể làm, bây giờ lại may mắn ở gần Hoàng đế, thử hỏi trong triều có mấy ai nhận được phúc khí này? Chỉ là phần phúc khí này quá lớn, Cố Lương nơm nớp lo sợ như đi bộ trên băng. "Đây là rượu hoa quế." Cố Lương rót cho mỗi người một chung, đầu tiên đưa cho Chung Diệp, sau mới đưa cho Hi Trì, "Sư đệ, món đệ thích này." Chung Diệp cười như không cười: "Tình nghĩa giữa sư huynh đệ các ngươi đúng là không tầm thường, biết rõ cả sở thích của đối phương?" Hi Trì vỗ vỗ lên lưng Cố Lương: "Đương nhiên, ta và Cố sư huynh quen biết nhau nhiều năm, mỗi lần hắn ở Thư Viện trốn học đều là ta lén lút yểm hộ." Cố Lương chìm nổi trong quan trường cũng không nhịn được cảm khái sự tình năm đó. Hình ảnh các thiếu niên thời còn đọc sách luôn rất tốt đẹp, lúc Cố Lương đi học ở Hạc Y Thư Viện có giao du với một cô nương ở thanh lâu trong thành, cô nương này tinh thông cầm kỳ thi họa, mỗi tháng Cố Lương đều dành ra ba ngày đi nghe nàng đàn hát. Quy củ Thư Viện coi trọng học hành tu tâm dưỡng tính, trốn học đi chơi bị bắt lại phải chịu phạt, thế nên hắn cần có đồng bọn theo hỗ trợ. Những người cùng trường biết Cố Lương đi thanh lâu không khỏi nói vài câu trêu chọc thô thiển. Vị cô nương kia bán nghệ không bán thân, Cố Lương không có ý định quấy quả gì nàng, hắn không muốn nghe người khác ăn nói thô tục, nhưng vì chuyện này mà tức giận gây gổ thì cũng không tốt chút nào. Nhân phẩm Hi Trì tốt lại không phải người cổ hủ, giao du với tất cả mọi người nhưng không thích vui đùa quá trớn, cho nên Cố Lương hay nhờ Hi Trì trợ giúp, lúc trở về còn mua cho y một vò rượu cảm tạ. Cố Lương có ý muốn chuộc thân cho vị cô nương kia, tiền mỗi tháng Cố gia phát tiêu vặt đương nhiên là không đủ, về sau Hi Trì bán hai bức tranh mới có đủ tiền giúp hắn. Cố Lương không biết Chung Diệp tiếp cận Hi Trì làm gì, cho dù ánh mắt hắn đã cực kỳ lộ liễu vẫn đoán không ra, bởi vì Cố Lương luôn cho rằng giữa hai nam nhân không thể sinh ra tình cảm chân thật, tuy Hi Trì dung mạo đẹp đẽ, nhưng thân thể thiếu niên làm sao mềm mại thơm tho bằng các cô nương cơ chứ? Ở trước mặt người ngoài Cố Lương luôn khen ngợi Hi Trì không dứt miệng: "Diêu sư đệ là vị bằng hữu trượng nghĩa nhất, ta không thích giao du thân mật với người khác, chỉ thích uống rượu cùng Diêu sư đệ." Ngón tay thon dài của Chung Diệp thưởng thức chén ngọc trong tay, đột nhiên ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, hầu kết di chuyển lên xuống, trên khuôn mặt tuấn mỹ xuất hiện một tia tò mò: "Quan hệ của ngươi và Diêu Hi tốt hơn, hay là Thịnh Nguyệt và Diêu Hi tốt hơn?" Trái tim Cố Lương chùng xuống. Ân oán của Thịnh gia và hoàng gia ai ai cũng rõ ràng. Ngày trước Doãn Tư Tề vào kinh cầu tình cho Thịnh Nguyệt đã bị nhiều người ngăn cản, Cố Lương là một trong số đó. Quả nhiên, sau đó Doãn Tư Tề bị triều đình bắt giam. Cố Lương là học sinh của Doãn Tư Tề, một ngày làm thầy cả đời làm cha, sư phụ bị Hoàng thượng giam giữ đương nhiên hắn phải đứng ra cầu tình, cuối cùng rơi vào kết cục bị biếm quan rời kinh. Hắn không muốn để Hoàng thượng hiểu lầm giữa Hi Trì và Thịnh Nguyệt thật sự có chuyện gì, Thịnh gia làm nhiều việc ác, bọn họ liên lụy đến ai người đó đều mang tội lớn. Đương kim Hoàng thượng lại là người vui giận không hiện rõ sắc mặt, Cố Lương không thể đoán ra được lúc nào thì hắn muốn giết người. Cố Lương nói: "Đương nhiên là quan hệ của ta và Diêu Hi tốt hơn, chuyện của Thịnh Nguyệt đều là người ngoài đồn bậy thôi." Thật sự chỉ là tin đồn, Cố Lương khẩn thiết kêu oan thay cho Hi Trì. Để chứng minh lời mình nói, gạt đi quan hệ của Hi Trì và Thịnh Nguyệt, Cố Lương lại bổ sung một câu nữa: "Diêu sư đệ chỉ thích các nữ tử xinh đẹp thôi, đúng không Diêu sư đệ?" Hi Trì nuốt một ngụm rượu. Kỳ thật y chưa từng thích ai cả. Thanh danh của y ở Lật Nam rất lớn, vị hoa khôi được Hi Trì cứu vào ngày sinh nhật tròn mười lăm tuổi cũng nói y quả là chính nhân quân tử hiếm thấy trên đời. Đa số phái nữ đều yêu quý những người biết thương hương tiếc ngọc, huống chi Hi Trì còn tuấn tú nhã nhặn như thế, các cô nương theo đuổi y rất nhiều, có nữ tử thanh lâu, tiểu thư quyền quý, còn có cả các tỷ muội học cùng trường. Không ít người trong số đó tài mạo đều trác tuyệt, nhưng trước nay Hi Trì chưa từng động tâm. Điều y muốn là "Tâm hữu linh tê nhất điểm thông", nhưng trên đời này không có ai cùng y tâm hữu linh tê*. (*心有灵犀: tâm linh tương thông, không cần nói vẫn hiểu rõ lòng nhau nghĩ gì) Hi Trì mỉm cười lên tiếng: "Đúng đúng đúng, sư huynh, mau uống rượu đi." Chung Diệp nhận ra biểu cảm của Hi Trì không đúng lắm, hình như chỉ đang thuận miệng ứng phó Cố Lương mà thôi. Quả nhiên cứ nhắc tới Thịnh Nguyệt thì tâm tình Hi Trì sẽ không vui. Ba người tắm một lúc lâu nói chuyện trên trời dưới biển, cùng nhau uống hết một vò rượu, Hi Trì đã say đến mơ màng toàn thân ửng đỏ, cuối cùng ba người trở về nơi ở của Cố Lương. Sau khi trở về Cố Lương sai Cố quản gia mang canh giải rượu cho Hi Trì, thực tế là chuốc cho y thêm một chén rượu mạnh nữa. Hi Trì uống vào hơi cau mày: "Hình như sư huynh lấy nhầm rồi, đây là rượu mà." Cố Lương nói: "Đệ uống nhiều quá lưỡi mất cảm giác đấy, rượu gì mà rượu, đây là canh giải rượu." Hi Trì uống xong vẫn phản bác: "Đây là rượu." Sắc mặt Cố Lương trầm xuống nói với Hi Trì: "Diêu Hi, đệ với vị bằng hữu mới quen kia nói chuyện gì cũng được, nhưng tốt nhất không nên vọng nghị triều chính hay nói mấy lời chửi mắng triều đình đâu nhé." Hi Trì một chén đã gục, Cố Lương nhanh chóng gọi quản gia đưa y vào phòng nghỉ ngơi. Hắn còn phải diện thánh. Chung Diệp uống rượu xong vẫn không có chút men say nào, hắn đang đứng ngoài hành lang, Kiều Kiều ngoan ngoãn đậu trên vai, Chung Diệp đưa một tay ra chơi đùa cái mỏ nhọn của nó. Tuy nam nhân này mặc một thân áo vải tầm thường nhưng khí thế quanh thân vẫn khiến người ta áp lực như cũ, uy áp của bậc Đế vương không dễ dàng che giấu, dường như trời sinh đã mang sẵn quý khí. Cố Lương không nhịn được thở dài. Tuệ nhãn của Hi Trì vượt trội, có thể nhìn ra người trước mắt này không tầm thường, cũng tiên đoán được ngày sau tài năng của hắn sẽ khuynh đảo triều đình, nhưng lại không đoán ra đây chính là Hoàng đế. Có điều ai mà đoán được đường đường Hoàng đế Đại Huyên lại đi đến nơi hương dã quê mùa này diễn trò đâu chứ. Cố Lương nhanh chóng quỳ xuống hành đại lễ: "Thần tri huyện Thanh huyện Cố Lương bái kiến Hoàng Thượng, Hoàng Thượng vạn tuế vạn vạn tuế." Lòng bàn tay Chung Diệp vuốt ve bộ lông chim màu xám nhạt, con ác điểu này luôn khiến người ta có cảm giác không yên. Đối phương mãi không lên tiếng, lòng Cố Lương ngày càng chùng xuống, càng lúc càng sợ hãi. Thanh âm Chung Diệp lạnh nhạt: "Ngươi làm việc ở Thanh huyện không tồi, thổ phỉ hoành hành ngang ngược gần đây bị bắt khá nhiều, bá tánh cực kỳ cảm kích." "Là triều đình cho thần cơ hội này, thần nên cảm tạ Hoàng Thượng." Cố Lương nói, "Phân ưu cho Hoàng Thượng là chức trách của vi thần." Chung Diệp nhìn về nơi xa: "Ngươi thi Đình đề bảng tam giáp xuất thân Bảng Nhãn, lại nhậm chức ở Thanh huyện nho nhỏ này có phải cảm thấy mình là nhân tài không được trọng dụng?" Trong lòng Cố Lương xác thật nghĩ như vậy. Nhưng nghĩ là một chuyện, nói ra miệng lại là một chuyện khác: "Thần không dám, vô luận nắm chức vị nào vi thần đều tận tâm tận lực." Chung Diệp nhàn nhạt nói: "Huyên triều có mười bốn tỉnh, 182 phủ, 1530 huyện, chức huyện lệnh tuy nhỏ nhưng lại cai quản sinh kế cả một phương, nếu đến vị trí này còn không đảm đương nổi, trẫm không thể uỷ thác trọng trách lớn hơn." Vốn dĩ Cố Lương còn muốn đút ít bạc cho Lại Bộ để điều hắn đi nơi khác, nghe Chung Diệp nói xong lòng cũng nóng lên: "Thần đã hiểu rõ." Tuy vẫn không hiểu nổi cảm xúc của Hoàng thượng, nhưng sự tình trước mắt không khác những gì Hi Trì phỏng đoán là mấy, nếu hắn làm tốt công việc ở chỗ này sẽ có khả năng được đề bạt nhanh chóng. Có kẻ đọc sách vào triều làm quan nào lại không ôm mộng trung quân? Cố Lương cũng mang tấm lòng như vậy, tuy từng oán giận, cảm thấy tài năng của mình không được trọng dụng, nhưng trên thực tế hắn vẫn trung thành tuyệt đối với triều đình. Quân quân thần thần, quân vi thần cương, phụ vi tử cương*, những tư tưởng này vĩnh viễn nằm trong đầu mỗi vị đại thần. (Quân vi thần cương, Phụ vi tử cương là 2 trong số "Tam Cương Ngũ Thường" của Nho học Khổng Mạnh, nghĩa là thần tử phải phục tùng quân chủ, con cái phải phục tùng cha, hiểu rộng hơn là vua như thế nào sẽ có thần tử như thế đó, phụ huynh trưởng bối trong nhà làm gì con em sẽ học theo làm y như vậy.) "Lui ra đi." Chung Diệp nói, "Trẫm đi xem Diêu Hi." Cố Lương nhịn không được nói: "Hoàng Thượng, thần muốn bẩm tấu một chút về Diêu Hi, danh khí của hắn ở Lật Nam rất lớn, mạng lưới quan hệ rộng, nhưng lần này đệ ấy vào kinh chỉ vì ân sư, không hề liên quan đến Thịnh Nguyệt." Chung Diệp châm chọc cong môi. Cảm tình với sư đệ đúng là thâm hậu, đến lúc này Cố Lương vẫn liều mạng thay Hi Trì biện giải, không sợ mình sẽ bị biếm đến nơi còn xa hơn. "Trẫm biết rồi." Chung Diệp nói, "Tạm thời không được nói ra thân phận của trẫm, nếu ngươi dám tiết lộ, trẫm tru di cửu tộc." Tuy ngữ khí của đối phương rất nhẹ không có nửa phần âm lãnh, nhưng trong nháy mắt mồ hôi lạnh của Cố Lương vẫn tuôn như tắm. Lấy tâm địa tàn độc của Chung Diệp, hắn biết đối phương có thể làm ra bất cứ chuyện tàn nhẫn gì. Đến Thịnh Thái sư chết rồi Chung Diệp vẫn hận thấu xương, phải đào lên nghiền xương cốt thành tro mới hả giận. Vị Hoàng đế trẻ tuổi này có hùng tài đại lược, thành thạo âm mưu tính kế, quả thật là một vị quân chủ anh minh, nhưng nội tâm hắn quá u ám, thủ đoạn hắn dùng có quang minh chính đại, cũng có loại xấu xa đến không thể lộ ra ngoài. Cố Lương nói: "Tuân lệnh, thần sẽ không lộ ra dù chỉ nửa lời." Chung Diệp vỗ nhẹ lên cánh diều hâu, trong nháy mắt con chim xoè rộng cánh, phát ra một tiếng kêu dài rồi bay thẳng lên trời. Diều hâu nhanh chóng bay xa, Chung Diệp không nuôi loại chim cảnh ca hót líu lo, hắn thích thuần phục ác điểu. Hi Trì say rượu ngủ rất say, toàn thân mang theo hương rượu hoa quế thơm ngào ngạt, bởi vì thể chất đặc thù nên sau khi uống rượu da y rất dễ ửng đỏ. Chung Diệp thấm khăn lạnh giúp y mau mặt. Hi Trì mông lung mở mắt, lập tức trông thấy gương mặt lạnh lùng của nam nhân kia. Sắc mặt Chung Diệp rất trầm tĩnh. Hi Trì chưa tỉnh rượu, cọ cọ mặt lên tay Chung Diệp: "Nghĩa huynh, huynh thật tốt." Hi Trì chơi chung với một đám huynh đệ, có điều ai ai cũng xuề xoà không câu nệ tiểu tiết giống Cố Lương, chính mình còn chưa chăm sóc tốt chứ đừng nói đến chuyện chiếu cố người khác. Chung Diệp nắm cái cằm nhọn của Hi Trì, thân là nam tử nhưng y lại quá mức xinh đẹp. Một vị công tử mỹ lệ thế gian hiếm thấy. Chung Diệp hỏi: "Đệ thật sự chỉ thích nữ tử xinh đẹp?" Đầu Hi Trì vẫn xoay mòng mòng: "Các nàng làm sao đẹp bằng nghĩa huynh."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]