Chương trước
Chương sau
Ngày tháng trong núi rất tự tại, Tiểu Cảnh không chịu nổi cuộc sống vắng vẻ đơn điệu thế này, Hi Trì đành để hắn ta xuống núi làm việc cho Cố Lương.
Căn nhà của Cố Lương có một thư phòng nhỏ, bên trong cất giữ không ít sách cổ điển tịch, Hi Trì ở chỗ này ngược lại không thấy nhạt nhẽo chút nào.
Bảy tám năm trước Hi Trì đã gặp qua Cố quản gia, ngày đó là ông ta đưa Cố Lương đi nhập học Hạc Y Thư Viện. Hi Trì thay đổi quá nhiều, Cố quản gia đã không còn nhận ra nữa, hiện tại chỉ biết y là sư đệ đồng môn của Cố Lương.
Ông lão này đi theo Cố Lương sinh sống ở kinh thành gần một năm, biết được không ít chuyện thú vị trong kinh, Hi Trì hỏi thăm được rất nhiều từ miệng ông ta.
Hi Trì dặn Cố quản gia chuẩn bị một ít thịt thỏ sống rồi tự tay đút cho Kiều Kiều ăn nửa cân thịt, sau khi được ăn no diều hâu càng quấn lấy Hi Trì hơn, y đi đâu nó bay theo đến đó.
Vết thương trên chân nó cũng không phải quá nghiêm trọng, Hi Trì thấy tốt lên nhiều rồi thì muốn thả cho nó bay đi, kết quả con chim bay vòng vòng bên ngoài hơn ba canh giờ, buổi tối trở lại cắp theo một con gà rừng.
Kiều Kiều ném con gà đang run bần bật xuống đất, Hi Trì lấy ngón tay cọ cọ mặt nó: "Bé ngoan còn biết săn cả thú cơ à. Nhà mày ở đâu? Sao không bay về nhà đi?"
Kiều Kiều không nghe lời Hi Trì bay về nhà, còn kêu lên hai tiếng.
Hi Trì cảm thấy đứa nhỏ này rất dính người, lông dài cánh rộng lúc nào cũng có thể bay đi, nếu nó không đi thì tức là không muốn, xem như cả hai có duyên phận, Hi Trì đành nhận Kiều Kiều làm con gái nuôi.
Tối hôm đó Cố quản gia chia một nửa con gà để sống cho Kiều Kiều làm bữa tối, nửa còn lại hầm canh gà cho Hi Trì bồi bổ thân thể. Hi Trì ngồi trên bàn ăn cơm, Kiều Kiều chỉ nhìn mà không ăn, chờ Hi Trì ăn xong nó mới mổ lên tay để y đút cho mình.
Đêm lạnh như nước, vết thương trên đùi Hi Trì đã tốt lên rất nhiều. Trước mắt y đi đường vẫn hơi khập khiễng, đi đứng quá lâu sẽ đau nhức, nhưng chỉ lên xuống núi thôi thì không thành vấn đề. Dưới chân núi có một suối nước nóng khá sạch sẽ, buổi tối Hi Trì đưa theo Kiều Kiều đi ngâm suối một chút.
Y phục tuyết trắng được trút bỏ, gấp chỉnh tề đặt dưới đất, bốn phía có cây cối hoa cỏ che khuất, dù là ban ngày cũng không có mấy ai lui tới, đừng nói bây giờ trời đã sắp tối mịt.
Đêm nay mười lăm, ánh trăng sáng tỏ như ban ngày, Hi Trì trầm mình xuống nước.
......
Chung Diệp bị lạc đường trong núi, hôm nay hắn ra ngoài một mình, bên người cũng không mang theo thị vệ nào cả.
Thời điểm chạng vạng trông thấy Tuyên Uy đại tướng quân bay lòng vòng trên trời, Chung Diệp đã muốn gọi nó quay về, kết quả Đại tướng quân chỉ đậu trên vai hắn nghỉ ngơi một lát đã lập tức vỗ cánh bay đi mất.
Chim ưng thuần hóa trung thành không thua gì chó nhà, cho dù thả ra nó cũng sẽ bay về với chủ nhân. Tuyên Uy đại tướng quân là do Chung Diệp một tay dạy dỗ, con vật này chỉ nghe mỗi lời Chung Diệp, cảm tình hai bên cũng phi thường thân thiết, không ngờ lần này ra ngoài nó lại nổi dã tính không chịu quay trở lại.
Từ nhỏ tính cách Chung Diệp đã âm trầm tàn nhẫn, dưới uy áp của Thái Hậu và Thịnh Thái sư càng bị vặn vẹo rất nhiều, những thứ của hắn chỉ thuộc về riêng hắn, vật muốn thoát khỏi lòng bàn tay trừ phi là đã chết hoặc bị chính hắn huỷ hoại.
Sắc trời dần tối, Chung Diệp hoàn toàn không tìm thấy đường về, hắn nghĩ có lẽ mình buộc phải nghỉ tạm một đêm trên núi, chờ trời sáng lại tìm đường cũ.
Tiếng "quác quác" quen thuộc lọt vào tai, Chung Diệp nhướn chân mày.
Ánh trăng xuyên qua cành lá thưa thớt chiếu xuống, Chung Diệp trời sinh mang dung mạo tuấn mỹ dị thường, môi mỏng mũi cao, mắt phượng không giận tự uy. Đôi mắt sắc bén đảo qua con vật đang bay tới, Chung Diệp lạnh lùng cười nói: "Đại tướng quân, còn biết trở về à."
Móng vuốt Tuyên Uy đại tướng quân buông lỏng ra, những thứ bị kẹp trên đó rơi ào ào xuống người Chung Diệp.
Vị thuốc đắng nhàn nhạt hoà quyện với hương thơm của tùng tươi xộc vào chóp mũi, còn xen lẫn một chút hương trầm ái muội, Chung Diệp hít sâu một hơi, gạt bộ quần áo vướng trên người mình xuống.
Áo trong áo ngoài, thậm chí còn có vớ chân, toàn bộ đều trắng như tuyết.
Chung Diệp không có hứng thú nhìn kỹ bộ y phục, cười lạnh một tiếng: "Mày lại nổi sắc tâm táo bạo trộm quần áo dân nữ nhà ai?"
Tuyên Uy đại tướng quân là một con ác điểu khó lường, Chung Diệp đi săn hổ nó dám nhào lên mổ mắt, Chung Diệp bắt gấu nó dám cào sau lưng, xông pha dũng cảm rất hợp thánh tâm.
Khuyết điểm duy nhất là quá háo sắc.
Chung Diệp cũng không rõ Đại tướng quân làm sao phân biệt được người ta có đẹp hay không, nhưng phàm là cung nữ trong cung hơi có tư sắc một chút chưa có ai là không bị nó đùa giỡn qua. Nó dùng móng vuốt móc trâm cài của cung nữ, còn lấy mỏ mổ rối tóc các nàng. Đã hai lần Chung Diệp muốn giết phứt nó đi, cuối cùng vẫn nhịn xuống không giết, chỉ hạ lệnh điều hết cung nữ có nhan sắc trong cung mình đi nơi khác.
Thấy bộ y phục trước mắt, Chung Diệp biết bệnh cũ của con tiện điểu này lại tái phát rồi.
Tuyên Uy đại tướng quân kêu "quác quác" bay về phía trước, Chung Diệp không nhặt quần áo trực tiếp chạy theo, đi một đường xuống thẳng được chân núi.
Phía trước là một suối nước nóng, bốn phía có từng cụm ngu mỹ nhân, đỗ quyên và thu hải đường rậm rạp bao quanh.
Vừa rồi lòng bàn tay Chung Diệp bị cành cây quét trầy da, bây giờ vẫn đang chảy máu, hắn định đi vào vốc một vốc nước lên rửa tay.
Suối nước ban đêm phản chiếu vầng trăng sáng trong, nhìn thấy ánh trăng tròn Chung Diệp mới nhớ ra hôm nay là Trung thu. Năm nay hắn cải trang vi hành bên ngoài, cấp dưới không ai dám đề cập đến chuyện này.
Một vòng gợn sóng làm lay động ánh trăng, giữa hồ xuất hiện một bóng dáng mảnh khảnh.
Chung Diệp rũ mắt nhìn thấy một vị mỹ nhân phá nguyệt bước ra, bờ vai gầy nổi trên mặt nước, bọt nước nhỏ tí tách dọc theo mái tóc đen dài, gương mặt tinh xảo như ngọc dưới ánh trăng càng thêm thoát tục tuyệt trần, đôi mắt hồ ly trời sinh đa tình tựa như muốn câu sạch ba hồn bảy vía người ta đi mất.
Chung Diệp nheo mắt, hắn biết trong núi hay xuất hiện yêu tinh quỷ quái, không ngờ hôm nay còn gặp được tiểu hồ ly tinh đi tắm dưới chân núi.
"Vị huynh đài," Hi Trì cũng không rõ vì sao giờ này lại có người xuất hiện, "Ta đang tắm, phiền huynh tránh đi một chút."
Là giọng nói thiếu niên trong vắt.
Bấy giờ Chung Diệp mới nhận ra đây là hồ ly tinh đực.
Đại tướng quân kêu "quác quác" lao xuống, Hi Trì chưa kịp mở miệng ngăn lại, Chung Diệp đã bị nó dọa cho giật mình, thân hình lảo đảo ngã ầm vào nước.
Hi Trì đỡ Chung Diệp một phen.
Âm thanh sạch sẽ của thiếu niên quanh quẩn bên tai Chung Diệp, hơi thở cũng rất ấm áp: "Huynh đài, huynh cẩn thận một chút, con chim này không làm người bị thương đâu."
Ánh trăng chiếu rọi sáng ngời, nhưng mặt nước ban đêm vẫn là một mảnh tối tăm, Chung Diệp chỉ có thể nhìn được bờ vai và chiếc cổ duyên dáng cùng gương mặt xinh đẹp, không thấy được thứ gì khác.
Nửa khắc sau hắn mới bò được ra khỏi suối nước nóng, đôi mắt sắc bén liếc qua Đại tướng quân, thầm suy xét nên mang đồ hỗn láo này đi kho hay hấp.
Hi Trì bơi lên bờ, im lặng một lúc mới lên tiếng: "Quần áo của ta đâu mất rồi?"
Lúc này Chung Diệp mới nhận ra bộ y phục màu trắng mang theo hương tùng nhàn nhạt kia là quần áo của Hi Trì.
Đại tướng quân vẫn kêu quang quác giữa trời.
Chung Diệp nói: "Bị nó ngậm đi rồi, để ta tìm về cho ngươi."
Trong hai mươi lăm năm sống trên đời đây là lần đầu Chung Diệp chật vật đến thế, mang theo một thân sũng nước cùng Đại tướng quân vòng về đường cũ nhặt quần áo trả lại cho Hi Trì.
Hi Trì đã thay quần áo nhưng mái tóc đằng sau vẫn ướt dầm dề, y phải vắt nhẹ một chút cho ráo nước. Chung Diệp cũng không khá hơn là bao, y phục trên người hãy còn ướt đẫm.
Hi Trì tiến lên nói: "Huynh cởi áo ngoài ra vắt một chút đi."
Chung Diệp là hậu duệ quý tộc, tuy ngày nhỏ ở trong cung nhận hết mọi chèn ép tủi thân, nhưng thân phận cao quý còn đó, đã sớm tập thành thói quen có người hầu hạ.
Đây là lần đầu hắn phải tự tay vắt khô quần áo.
Gió núi buổi tối khá lạnh, Hi Trì hỏi Chung Diệp: "Đã trễ thế này vì sao huynh đài còn ở trong núi?"
Chung Diệp đã phát hiện Hi Trì là người, không phải hồ ly tinh, ngữ khí lạnh thêm mấy phần: "Lên núi bị lạc đường."
"Hoá ra là như vậy." Hi Trì nói, "Ta hiện đang ở nhờ nhà một người bạn ngay gần đây, nếu huynh đài không ngại có thể đến tá túc một đêm."
Chung Diệp nhướn mày.
Hi Trì khẽ mỉm cười: "Nếu không sẽ dễ cảm lạnh phong hàn."
Chung Diệp bị Kiều Kiều dọa ngã xuống nước, sau đó còn giúp y tìm quần áo, Hi Trì không muốn hắn vì mình mà nhiễm bệnh, bệnh phong hàn trở nặng có khi sẽ mất cả mạng người.
Tình hình sức khoẻ của Chung Diệp rất tốt, ở Huyên triều cũng là cao thủ số một số hai, với hắn mà nói một trận phong hàn không có gì đáng phải sợ hãi.
Thứ làm hắn tương đối cảm thấy hứng thú chính là Hi Trì.
Hi Trì quá xinh đẹp, lời nói cử chỉ cũng dịu dàng lễ nghĩa, lần đầu tiên Chung Diệp gặp một thiếu niên như vậy.
Ngày thường hắn cao cao tại thượng, nói chuyện với người khác cũng cực kỳ ngạo mạn, hôm nay ngữ khí lại hoà hoãn hiếm thấy: "Có duyên gặp mặt, không biết công tử tên họ là gì."
Hi Trì chắp tay nói: "Tại hạ Diêu Hi."
"Diêu Hi?" Chung Diệp nghe được khẩu âm của Hi Trì không phải người Kinh thành, lại nhìn dung mạo khí chất y, "Công tử là người Lật Nam? Học ở Hạc Y Thư Viện?"
Hi Trì gật đầu.
Chung Diệp: "Trẫm...... Thật là có duyên, năm rồi vừa đọc được mấy thiên văn chương của công tử, tại hạ họ Lý tên Huyền Độ."
Hắn cho rằng Hi Trì đang ở kinh thành, thủ hạ của Trịnh Như gần như lật tung cả thành lên vẫn không tìm thấy, không ngờ y lại ở nơi này. Nếu hắn không đoán sai, vị bằng hữu đang thu lưu Hi Trì hẳn là Cố Lương.
Chung Diệp lại tinh tế nhìn Hi Trì một phen.
Hắn không ngờ Hi Trì lại trẻ tuổi như vậy, nhìn qua chỉ khoảng mười bảy mười tám.
Hi Trì cảm thấy Chung Diệp người cũng như tên, tuấn mỹ như trăng, toàn thân toát ra quý khí, nhưng y phục trên người hắn lại quá tầm thường, ngược lại trông giống thư sinh hơn.
Hai người sóng vai đồng hành, Chung Diệp hỏi: "Đêm Trung thu vì sao công tử lại tắm gội một mình bên ngoài?"
"Hôm nay là Trung thu?" Hi Trì thật sự quên mất, "Chẳng trách trăng lại tròn như thế. Vậy vì sao Lý huynh cũng đi một mình vào núi?"
Cố Lương bận rộn không có thời gian về nhà, trong núi không có lịch, quản gia cũng quên đề cập đến, Hi Trì ở một mình hoàn toàn không nhớ nổi. Y lo lắng người nhà đến trang viên ngoại ô tìm không thấy mình thì chuyện y lén đi thăm bằng hữu sẽ bị bại lộ.
Chung Diệp nói: "Ta không cha không mẹ, trong nhà chỉ có một người, ngày thường vốn thích đi đây đi đó."
Tuyên Uy đại tướng quân tự nhiên đáp xuống vai Hi Trì, y lấy tay cọ cọ đầu nó: "Kiều Kiều, mày nặng quá, tự bay bên cạnh đi."
Chung Diệp liếc nhìn Đại tướng quân: "Đây là chim của công tử? Vì sao lại gọi nó là Kiều Kiều?"
Hi Trì lắc đầu: "Nó bị thương, sau khi ta chữa khỏi cho nó thì ở lại không đi nữa, ta thấy nó giống một tiểu cô nương đáng yêu nên đặt tên cho nó là Kiều Kiều."
Chung Diệp cười lạnh một tiếng.
Đáng yêu?
Thời điểm con vật này mổ lòi mắt hổ mắt sói không hề đáng yêu một chút nào cả, hơn nữa Hi Trì đã đoán nhầm, đây là một con chim trống không chỉ háo thắng mà còn vô cùng háo sắc.
Về đến nhà, Hi Trì dặn quản gia nhóm lửa hong khô quần áo cho Chung Diệp. Tuổi y nhỏ hơn Chung Diệp, vóc dáng cũng không cao lớn bằng, đương nhiên không thể cho hắn thay quần áo của mình, áo lót và trung y quá chật sẽ bó vào người khó chịu, áo ngoài rộng rãi hơn đại khái có thể khoác tạm.
Cố Lương còn thấp hơn Hi Trì nửa cái đầu, mặc quần áo của hắn càng không thích hợp, Hi Trì bèn đưa áo ngoài của mình cho Chung Diệp: "Lý huynh, đêm nay huynh mặc tạm cái này đi."
Ngôi nhà này không có người quét tước sẵn phòng cho khách, muốn dọn dẹp sạch sẽ một căn phòng chắc phải mất một canh giờ. Đêm Trung thu Hi Trì không muốn làm khó dễ hạ nhân, y nhường phòng ngủ của mình cho Chung Diệp, mình thì trải chăn nằm lên giường ngoài, thầm nghĩ bản thân chắp vá một đêm cũng không sao, Chung Diệp chịu ướt đi đường thời gian lâu như vậy rất dễ bị phong hàn.
Chung Diệp đã sớm được nghe về nhân phẩm của Hi Trì.
Ai ai cũng nói Hi Trì là quân tử, tính tình khoan dung ôn nhuận như ngọc, Huyên Quốc có tổng cộng mười bốn tỉnh, nơi nào cũng có bạn bè của Hi Trì. Y lại không đặt nặng tiền tài, kẻ đọc sách gia cảnh nghèo khó được y giúp đỡ phải đến vài chục người.
Trước nay Chung Diệp luôn cho rằng thanh danh Hi Trì được người ta thổi phồng lên quá đáng. Nhưng hiện tại xem ra Hi Trì thật sự là người ôn hoà khoan dung, tuy tuổi nhỏ nhưng lòng dạ lại rộng lớn. Dung mạo xinh đẹp lại thêm nhân phẩm đáng quý, chỉ cần một phần tốt cũng dễ bị người ta ca ngợi lên thành mười phần.
Khó trách trước khi chết Thịnh Nguyệt còn gọi cái tên "Diêu Hi" này.
Hi Trì đúng là rất dễ khiến người lưu luyến.
Chung Diệp sờ lên miếng ngọc bội khắc chữ "Hi" bên tay áo, trong lòng nảy sinh vô vàn ác ý.
Nếu Hi Trì biết mình là kẻ đã giết hại sư huynh Thịnh Nguyệt của y, cầm tù sư phụ Doãn Tư Tề, chỉ sợ sẽ không còn thái độ dịu dàng như vậy nữa.
Mà đại khái mặt mày sẽ biến sắc, chỉ hận không thể tự tay chém chết mình cho hả dạ.
Thật thú vị.
Hi Trì nhét một chiếc lò sưởi tay cho Chung Diệp: "Lý huynh, đêm ngủ nếu thấy lạnh thì cứ bỏ nó vào trong chăn."
Mỗi lần y nói chuyện luôn làm cho đối phương như tắm trong gió xuân, đôi mắt cười dịu dàng vô thức khiến tim đập mạnh hơn, chẳng rõ có phải y thích mình rồi hay không.
Y phục trên người Chung Diệp buộc lỏng lộ ra bộ ngực tinh tráng, đường nét cơ bắp vạm vỡ, tóc đen như mực xoã dài, lúc nhận lò sưởi tay lòng bàn tay còn khẽ cọ lên ngón tay Hi Trì.
Mười ngón tay y khớp xương rõ ràng, trắng mịn như tuyết xúc cảm như ngọc, khiến người ta có khao khát được hôn lên.
Mắt phượng của Chung Diệp khẽ nâng, không biết đang suy nghĩ gì trong đầu, một lúc lâu sau mới cười nhẹ: "Đa tạ công tử."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.