"Chết tiệt!" Tam Nữu có hơi loạng choạng, chửi thầm một tiếng, ngước nhìn ánh mắt ngây thơ thưởng thức của tiểu hài tử thì liền bật cười. "Cảm ơn đệ thích ta."
"Cô nương, cô còn chưa nói tên cô là gì." Tiểu hài tử mập mạp nhìn chằm chằm nàng, chấp nhất đợi câu trả lời. Tam Nữu vỗ trán. "Gia gia đệ đang gọi đệ kìa."
"Hả?" Tiểu hài tử có hơi ngẩn người. "Gia gia sao? Lúc nào vậy, sao ta không nghe thấy gì?"
"Vừa mới khi nãy, từ trong nhà ta truyền ra." Tam Nữu lại chỉ vào cổng nhà nàng. Tiểu hài tử có vẻ sợ Vệ tướng, thấy nàng nói y như thật thì giật bắn người theo phản xạ, vừa nhấc chân lên thì dừng lại. "Đây là nhà cô sao? Cô nương."
"Phải." Tam Nữu đáp lại. Trên gương mặt tiểu hài tử tràn đầy vui mừng, không đợi hắn mở miệng nói thêm, Tam Nữu liền lên tiếng. "Xem Vệ đại nhân tìm đệ có chuyện gì."
"Được." Tiểu hài tử nhớ đến tổ phụ, lời đến khoé miệng đều nuốt vào, vừa không dám tiếp tục dông dài lại vừa không muốn rời xa cô nương xinh đẹp. "Cô nương, cô đi đâu vậy? Đi nhanh về nhanh, ta ở nhà chờ cô."
Tam Nữu im lặng, vị này thật sự là hài tử Vệ gia sao? Sao không giống tiểu cà lăm Vệ Nhược Hoài một chút nào vậy: "Được, ta đi một lát rồi về ngay."
Vệ tướng cùng Vệ Nhược Hoài vừa uống trà vừa ăn hoa đậu tằm, thỉnh thoảng nói đôi ba câu với Đỗ Phát Tài, bất tri bất giác đã chạm đáy, hai người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hom-nay-ban-an-chua/3429586/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.