Vệ Nhược Hoài? Tam Nữu ngẩn người, thôn Đỗ gia lại có người như thế này ư?
Ngay lúc Vệ Nhược Hoài cho rằng mình sẽ bị cự tuyệt, hắn liền thấy cô nương trước mặt bỗng trợn tròn mắt: "Huynh là tôn tử[1] của Vệ tướng quân sao?" Rồi lại vô cùng chắc chắn. "Huynh trở về viếng mồ mả à? Năm nay đến sớm thật." Nàng cảm khái một câu, cầm lên cây chổi ở góc nhà. "Có cần thêm gì không, xẻng ——"
[1] Tôn tử (孙子): cháu trai.
"Dao đánh lửa ——"
Hai người lại lần nữa trăm miệng một lời, Tam Nữu muốn cười phá lên, thấy đầu mũi hắn đỏ ửng sắp lan ra cả khuôn mặt, nàng khẽ cười, dáng vẻ rất hiểu lòng người: "Huynh muốn quét tuyết, nấu nước đúng không?"
"Đúng đúng đúng." Sống mười một năm, lần đầu tiên phải mượn người xa lạ vật dụng thiết yếu trong nhà, Vệ Nhược Hoài vô cùng ngượng ngùng, Tam Nữu cũng nhìn ra, nàng có phải kẻ đui đâu chứ. "Xẻng ở bên kia, huynh tự lấy đi, ta lấy dao đánh lửa ra cho huynh."
"Cảm, cảm ơn cô nương." Vệ Nhược Hoài vội vàng nói lời cảm ơn. Tam Nữu khoát tay. "Đừng khách sáo, mọi người đều là hàng xóm thôi mà."
"Ai đó?" Trong mắt ba người ở nhà bếp chỉ có đậu tằm hoa, thấy Tam Nữu cầm dao đánh lửa chạy ra bên ngoài, Đinh Xuân Hoa thuận miệng hỏi một câu.
"Hàng xóm." Tam Nữu nói vọng vào, Đinh Xuân Hoa còn định hỏi tiếp, lại nghe Tam Nữu đang trò chuyện, không rõ với ai: "Của huynh đây, cần gì thì cứ ghé đây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hom-nay-ban-an-chua/3429584/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.