Dạ Nguyệt vô thức hét lớn, vừa hét vừa lùi người về sau. Tay chân cô run rẩy kịch liệt. 
Ân quản gia nghe cô hét liền hốt hoảng, chạy từ trong phòng bếp chạy ra. 
'Sao vậy, tiểu thư?' 
Đến nơi thấy Dạ Nguyệt đang đối mặt với chó sói, dáng vẻ sợ hãi, khuôn mặt cũng tái xanh. 
'Nó...nó...!?!' 
Dạ Nguyệt lắp bắp, chỉ tay về hướng con sói đang ngồi nghiêng đầu nhìn cô, trông như nó vô tội vậy. Ân quản gia nắm bắt được tình hình, liền cười trừ. Cũng trách do ông không nhắc nhở trước để cô chuẩn bị tâm lí, nếu không cũng không xảy ra cớ sự này. 
'Không sao đâu! Nó tên là Tiểu Bạch, rất ngoan. Nó sẽ không làm hại tiểu thư, nhìn xem, tiểu thư thấy tôi nói đúng chưa?' 
Để minh chứng cho lời nói của mình, Ân quản gia vươn tay xoa đầu Tiểu Bạch. Chú chó sói ngoan ngoãn liền nằm ngửa để mặc ông động chạm, trông nó có vẻ rất vui lại hòa đồng nên cũng khiến phần nào nỗi sợ trong lòng Dạ Nguyệt được vơi đi. Nhưng ánh mắt cô nhìn thấy bộ lông đẹp tuyệt mĩ của chó sói, có gì đó khiến cô bị cuốn hút. 
Cô muốn sờ thử bộ lông mềm mại đó, chỉ một chút thôi! 
Dạ Nguyệt không tự chủ được mà đi lại gần, vô thức vươn tay lên khẽ sờ vào lông Tiểu Bạch. Đầu ngón tay vừa chạm vào bộ lông mềm mại đó liền rụt lại, ngập ngừng một chút, rồi vươn tay ra chạm vào. Lần này mạnh dạn để hẳn một bàn tay lên bộ lông, vẫn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hom-nay-bach-tien-sinh-da-vui-chua/2979551/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.