‘Những vết thương trên tay cô là do đâu?’
Ở trên xe, Ảnh Quân khó chịu trong lòng, cứ nghĩ đến lúc các vết thương xấu xí hằn lên da cô lại khiến anh không vui.
Đáy mắt Dạ Nguyệt rũ xuống, thoáng đượm buồn, một chút rồi lại cong lên, một nụ cười chua chát hiện lên trên đôi môi.
‘Không sao cả, tôi quen rồi’
Câu ‘tôi quen rồi’ sao nghe mà đau lòng. Quen rồi là sao, Ảnh Quân khó hiểu. Không lẽ từ nhỏ đến lớn cô gái này bị đánh đập đến mức quen luôn rồi à?
‘Có phải do Từ Bằng Hiên làm không?’
Sắc mặt Ảnh Quân trở nên tăm tối, cả người toát ra đầy sát khí. Ngoài gã đó ra thì anh thật không nghĩ rằng ai làm ra. Gần đây nhất chỉ có gã phải khiến cô gọi anh đến cứu.
‘Không sao cả. Vết thương cũ chồng lên vết thương mới nên mới lâu lành. Tiên sinh nhìn xem, không phải chúng đang dần mờ đi sao’
Dạ Nguyệt đưa cánh tay đầy vết thương ra trước mặt Ảnh Quân nhưng vẫn không thể nào khiến sắc mặt anh tốt hơn. Ánh mắt Ảnh Quân trở nên u ám, sắc mặt lạnh lùng, không chút gợn sóng nhưng lại cực kỳ đáng sợ. Ngữ điệu như nhiệt độ xung quanh cũng chợt hạ thấp xuống vậy
‘Còn những vết để lại sẹo thì sao? Cô ăn ở nhà tôi. Đánh cô tôi còn chưa làm. Không ngờ lão ta lại vượt mặt tôi. Không coi ai ra gì’
‘...’
Thấy Dạ Nguyệt im lặng, nghĩ chắc là bị dọa cho sợ rồi, anh cũng không nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hom-nay-bach-tien-sinh-da-vui-chua/2979535/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.