Dạ Nguyệt không có một ý gì khi hỏi câu hỏi này. Chỉ muốn biết chút ít về anh thôi, một câu hỏi buột miệng hỏi ra, muốn tìm hiểu ông chủ của mình một chút chắc không có gì quá đáng đâu nhỉ?!
‘Bạch tiên sinh ấy à…!’
Ân quản gia ngập ngừng, ông tháo chiếc găng tay ra cẩn thận gấp lại. Ánh mắt có một tia cảm xúc không thể nói rõ.
‘Tôi ở căn biệt thự này từ lúc lão gia và phu nhân còn sống, chứng kiến tiên sinh lớn lên cũng coi như là thời gian gắn bó rất lâu rồi. Mọi thứ trong biệt thự này đều do tôi quản lí và sắp xếp. Nếu 20 năm trước không xảy ra chuyện đáng buồn thì tiên sinh cũng không phải là người khó gần như bây giờ’
Dạ Nguyệt hơi nghiêng đầu, trong mắt hiện lên tia tò mò nhìn Ân Thành.
Ngập ngừng khó nói, Ân quản gia thay đổi thái độ đột ngột, buồn bã hiện trên gương mặt đầy nếp nhăn, đuôi mắt rũ xuống, hồi tưởng lại những chuyện đã từng xảy ra.
‘20 năm trước vào ngày sinh nhật của tiên sinh, họ đã gặp tai nạn trên đường đi mua bánh kem…! Có người cố ý đâm mạnh vào xe khiến chiếc xe bị hất văng trên không trung rồi va đập vào cột điệm gần đó. Chiếc xe bị rò rỉ xăng và phát nổ. Tiên sinh là người sống sót duy nhất sau lần tai nạn đó năm…’
Ân quản gia buồn rầu, giọng nói hơi run. Khi nhắc về quá khứ của người ông đã chăm sóc từ bé đến lớn, rất khó để kiềm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hom-nay-bach-tien-sinh-da-vui-chua/2979520/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.