'Tôi không thể. Tôi không có can đảm'
Dạ Nguyệt cười trừ. Với người như anh thì có thể dễ dàng coi mạng sống người khác như cỏ rác, tùy tiện giết một người như nhổ một cọng cỏ ven đường. Còn cô thì lại khác, người toàn bị đánh mà bây giờ phải thay đổi đánh ngược lại người ta, liệu có ổn hay không.
Bạch Ảnh Quân cau mày, khó chịu đến nỗi hai chân mày sắp dính lại với nhau.
'Không tin tôi sao?'
Dạ Nguyệt lắc đầu.
'Không phải. Anh bảo tôi giết một con kiến tôi có thể giết được. Nhưng bảo tôi giết người thì...là một mạng người đó'
Ảnh Quân nhếch mép.
'Thì sao? Xã hội này không có chỗ cho những kẻ nhu nhược. Những người mềm lòng mềm dạ như cô nếu không có tôi sớm đã bị giết chết từ lâu rồi. Không thoát ra được vỏ bọc của bản thân thì mãi là kẻ yếu đuối. Cô phải nhớ rằng nếu càng tốt thì sẽ càng bị coi thường'
'Tôi...!!!'
Dạ Nguyệt ấp úng.
Anh nói hoàn toàn đúng. Nếu lần đó không cùng Từ Bằng Hiên ra ngoài, không gặp Ảnh Quân, không nhớ số điện thoại thì sớm muộn gì cô cũng đã chết trong tay Từ Bằng Hiên rồi.
Tất cả đều do may mắn cả thôi.
Cô không phủ nhận điều anh nói. Bởi lẽ đó là hiện thực của xã hội ngày nay. Càng nhu nhược càng dễ chết. Lòng từ bi sẽ bị chà đạp.
'Chỉ cần cô dám làm, tôi liền ở phía sau dọn xác giúp cô. Giết một người sống ác còn hơn để chúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hom-nay-bach-tien-sinh-da-vui-chua/2979509/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.