Ảnh Quân đứng thẳng lưng, quay về tư thế nghiêm chỉnh đưa lại súng cho Dạ Nguyệt.
Nhìn cây súng lục ngắn chìa ra trước mặt mình, Dạ Nguyệt lưỡng lự một chút rồi cầm lấy súng. Kiên quyết phải biết cách bắn cho bằng được.
‘Những gì nãy giờ tôi dạy đã tới lúc cô nên thực hiện rồi’
Dạ Nguyệt chú tâm nhìn thẳng về phía tấm bia đang di chuyển qua lại. Nếu nó đứng yên một chỗ thì tốt quá rồi. Nhưng Bạch Ảnh Quân bảo như thế thì còn tập làm gì nên đã đổi nó thành tấm bia biết di chuyển qua lại. Dạ Nguyệt hướng mắt về phía tấm bia, giữ vững tay nâng súng, Tay bóp cò để gần cò súng. Điều chỉnh làm sao để mắt, tay và hướng súng cùng nằm trên một điểm.
Xung quanh trở nên yên tĩnh.
Dạ Nguyệt đổi tư thế.
3 giây sau...
Dạ Nguyệt đổi tư thế một lần nữa.
3 giây sau...
Lại một lần nữa.
Có vẻ như cô làm không được. Lý thuyết khác xa với lúc thực hành. Khi đứng nhìn Ảnh Quân làm, cô tự đắc trong lòng nghĩ rằng có thể làm được tất cả, nhìn có vẻ không có gì là khó. Nhưng khi được thực hành, cây súng đã cầm trên tay rồi mà cô lại không làm được ngay lần đầu tiên. Để cả 3 điểm nằm trên một đường thẳng thì cô lại không thể đứng thoải mái, sẽ ảnh hưởng đến hướng đi của đường đạn, Nếu cô đứng thoải mái thì không thể để 3 điểm cùng nằm chung một hàng.
Dạ Nguyệt bối rối, loay hoay mãi mà không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hom-nay-bach-tien-sinh-da-vui-chua/2979504/chuong-36.html