'Không có. Tôi nào dám có gan như vậy. Chỉ là tôi muốn dạy dỗ cô ta lại để cô ta biết vị trí của mình mà thôi. Không lẽ tôi làm vậy là sai sao?'
‘Cậu không biết lỗi sai của mình ở đâu à?’
‘...Tôi hoàn toàn không biết’
‘Cậu tự đắc ngay trong chính nhà tôi. Cậu xem thường những người làm trong Bạch gia này sao? Nghĩ kĩ lại đi, hiện tại cậu đang đứng ở đâu và ai mới là chủ. Công việc thì chưa đâu vào đâu, bản báo cáo thì sơ sài, qua loa. Có phải cậu mới chính là người xem thường tôi không?’
‘Tôi...tôi...chủ tịch, tôi sai rồi’
Trần Minh hoảng loạn, chân run lên. Ánh mắt đảo liên tục.
Bạch Ảnh Quân nhếch mép, ánh mắt hình viên đạn liếc về phía Trần Minh.
‘Bây giờ xin lỗi có phải quá muộn rồi không? Cậu làm việc cho tôi bao lâu chắc là hiểu tính tôi nhỉ?’
Trần Minh giật mình, một dòng điện chạy qua người khiến anh ta run bắn. Nhớ lại những lúc tận mắt chứng kiến Bạch Ảnh Quân xử lí người phạm tội, bỗng nhiên trong lòng sợ hãi, lo lắng tột độ.
‘Chủ tịch...nể tình tôi đã làm việc cho ngài lâu như vậy, ngài bỏ qua cho tôi. Tôi hứa không có lần sau...’
‘Với tôi chỉ có sai và không sai. Sai một lần thì là sai mãi mãi. Sai càng nhiều thì lỗi càng lớn. Cho nên cái sai của cậu phải bị trừng phạt’
Bạch Ảnh Quân trừng mắt, khuôn mặt âm u toát lên vẻ đáng sợ.
Không biết người này lấy can đảm ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hom-nay-bach-tien-sinh-da-vui-chua/2979494/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.