Chương trước
Chương sau
Hai người trò chuyện wechat vài câu rồi không nói gì nữa. Tình hình bên phía Ngũ Nguyệt đang nóng lên, nàng không thể phân thần, không rảnh bận tâm đến cô vợ nhà mình đang ở xa nghìn dặm.
Thường Yến Thanh trò chuyện với Ngũ Nguyệt xong thì kêu Tiểu Mễ, dự định quay về khách sạn. Cô nên tan làm rồi.
Quay phim thời kỳ đầu có rất ít cảnh phim của cô, cộng rất lâu trước đó cô đã nghiên cứu thấu đáo toàn bộ kịch bản, tốc độ khi thực sự bắt tay vào quay phim rất nhanh, bình thường đến trưa hoặc đến chiều là đã có thể giải quyết xong. Cảnh phim buổi tối tạm thời vẫn chưa đưa vào danh sách quan trọng, cho nên có rất nhiều thời gian rảnh rỗi.
Vào thời gian này, cô đều theo quy luật quay về chỗ ở của mình, lướt tin tức, đọc kịch bản, rồi lại xem phim, chờ đợi sự sủng hạnh của Ngũ Nguyệt.

Bên ngoài có lời đồn nói Thường Yến Thanh là người tiền sử, có chút khoa trương. Người ở thời đại mới thì sao lại có thể không biết lên mạng chứ. Cô chỉ là không am hiểu cách sử dụng mấy cái app đối diện với công chúng. Trong điện thoại chỉ tải một app duy nhất chính là wechat, dùng để giao lưu với Ngũ Nguyệt.
Về phần weibo, Châu Hàm nói với cô đó không phải thứ tốt lành gì. Cô không muốn tiếp xúc.
Ngũ Nguyệt nói cô tự bế, luôn luôn rút mình vào trong vỏ, không muốn giao lưu với bên ngoài. Điều này, Thường Yến Thanh thừa nhận. Cô vẫn luôn không biết cách giao lưu với người khác, tính cách lại quái dị, không biết cách ở chung với mọi người như thế nào, chi bằng cứ bảo trì khoảng cách an toàn.
Nhiều năm như vậy trong cuộc đời, không có lấy một người bạn thân đối xử thật lòng thật dạ thật ra là một chuyện khá thất bại, nhưng Thường Yến Thanh lại hưởng thụ sự thất bại này. Trong thế giới của cô, có người nhà là được rồi, không dám có quá nhiều yêu cầu xa vời.

Lúc này, các diễn viên trong đoàn làm phim sau khi quay xong đang tụ thành tốp năm, tốp ba đi về, cười cười nói nói, hẹn nhau ăn cơm tối hoặc là hoạt động giải trí sau bữa ăn, không có ai dám kêu Thường Yến Thanh.
Địa vị của Thường Yến Thanh trong giới tuy nói không phải là tầng cao nhất, nhưng cũng đã rất cao rồi. Người bình thường lo ngại thân phận cũng không dám tiếp cận cô, người có ý đố muốn móc nối quan hệ kiên trì một chút cũng có thể tiến lên, nhưng cuối cùng không một ai không bị thái độ lãnh đạm của cô làm lùi bước.
Lấy phong cách làm việc, nghỉ ngơi và cá tính của cô, chu vi mười dặm không có bạn bè, cho nên ở chỗ riêng tư chắc chắn không có ai dám hẹn cô. Chuyện này rất bình thường. Trừ phi là hoạt động tập thể của làm phim, thỉnh thoảng cô mới đi một hai lần như vậy.

Hơn nữa, gần đây lại xuất hiện tin tức ẩn hôn sinh con không phải tốt đẹp gì. Tất cả mọi người đều né tránh, sợ bị liên lụy, cuốn vào.
Trên thực tế, Thường Yến Thanh đã nằm trong trung tâm của mấy lời đồn đãi đó. Mấy ngày nay, có không ít người đang lén lút bàn tán chuyện này, nhưng họ chỉ dám nói thầm, len lén kể nhau nghe, không dám đứng trước mặt chính chủ để hỏi.
Có ít người đơn giản chỉ muốn hóng hớt, có ít người lại hướng về phía cô chỉ chỉ trỏ trỏ, nói một vài lời không lọt lỗ tai, cũng không biết có phải thực sự hiểu được một số nội tình gì đó ngay cả bản thân Thường Yến Thanh cũng không biết hay không, hay chỉ là vì ghen ghét.
Chuyện dơ bẩn trong mấy góc khuất này, Thường Yến Thanh đều biết nhưng xem như không biết. Nhưng Tiểu Mễ thì lại tức đến ngứa da, năm lần bảy lượt vén tay áo lên muốn đi lý luận với bọn họ, xém chút nữa đã làm ầm ĩ lên, bị Thường Yến Thanh kịp thời ngăn lại.
Những chuyện chủ quan như thế này đều dằn co không dứt được. Miệng mọc trên người của người ta, người khác sao có thể quản được. Mặc dù đáng hận, nhưng cũng không thể tránh được, chỉ có thể quản tốt bản thân, thận trọng từ lời ăn tiếng nói đến việc làm.
Thường Yến Thanh tự nhận là người rất thẳng thắn, không có cái gì mà kim chủ bị đặt điều vô cớ, cũng không phải chưa kết hôn mà đã có con như người khác đồn đoán. Những thứ gọi là nước bẩn kia giội lên người cô cũng sẽ không thể nào biến thành sự thật. Cây ngay không sợ chết đứng. Cô hà tất phải gạt đi bãi nước đục này.
Đừng xem thường lòng bát quái của một người bình thường, cũng đừng thử xem nhẹ tâm lý phản nghịch của họ. Họ mãi mãi là nguồn lực vững mạnh nhất để lan truyền lời đồn.
Thật ra trong đoàn phim có rất nhiều ánh mắt đều đang ở trong tối nhìn chằm chằm vào Thường Yến Thanh, muốn nhìn lén một chút bí mật của cô, chỉ cần có một chút gió thổi cỏ lay thì đã có thể truyền ra mấy phiên bản, nhưng Thường Yến Thanh lại quá phật*. Mọi hành động không thể bắt bẻ, mỗi tiếng nói cũng không tìm ra được chút thói xấu này, không biến nên nói cô cẩn thận hay là bụng dạ thâm sâu khó lường.
*không tranh không giành, không đòi hỏi, sao cũng được.
Bản thân Thường Yến Thanh sẽ không bị ảnh hưởng bởi những chuyện bực mình này. Cô thích sự yên tĩnh, không thích bên cạnh có quá nhiều người lảng vảng. Ngay cả trợ lý cũng chỉ thuê một người là Tiểu Mễ, không giống như một vài người cá biệt, không có năng lực lại thích ra vẻ, đi ra ngoài phải dẫn theo bốn, năm trợ lý để hầu hạ.
Thực sự là một trợ lý làm bằng sắt. Tiểu Mễ có thể nói là một người làm công việc của năm người. May mắn Thường Yến Thanh không phải là một người phiền phức kiếm chuyện đủ thứ, nếu không thì cô ấy nhất định sẽ mệt chết rồi.
Sau khi thu dọn đồ đạc xong xuôi, Tiểu Mễ đến kêu Thường Yến Thanh, nói có thể đi về rồi. Cô thu lại điện thoại, cùng đi theo cô ấy ra ngoài.
Bình thường sẽ không có ai không có mắt, sau khi tan làm lại đến chặn đường cô. Hôm nay tương đối mới lạ, vẫn chưa bước chân ra khỏi phòng nghỉ ngơi thì đã đụng phải Tưởng Viện Giai từ phía bên kia đi đến. Đang ở đầu sóng ngọn gió, Tưởng Viện Giai cũng không sợ đụng phải phiền phức, đánh trống phất cờ đến tìm cô, mặc kệ lời nói của kẻ khác.
Làm việc trong cùng một đoàn làm phim, tương lai còn có cảnh diễn tay đôi, Thường Yến Thanh cũng không tiện không cho cô ấy chút mặt mũi, dừng bước, hỏi: "Có chuyện gì à?"
"Em đến tìm chị." Mục đích của Tượng Viên Giai rất rõ ràng: "Có tiện nói chuyện không?"
Ghi nhớ lời nói của Ngũ Nguyệt, phải tránh xa cô ấy ra một chút, Thường Yến Thanh mở miệng muốn từ chối: "Có lẽ không quá..." thuận tiện. Giữa hai người họ cũng không có chuyện gì tốt để nói.
Không ngờ lời còn chưa nói hết đã bị Tưởng Viện Giai cắt ngang: "Sẽ không làm chậm trễ chị đâu. Em có một vài lời muốn nói với chị."
Người của đoàn làm phim vẫn còn chưa đi hết. Hai người lại dây dưa ở cửa ra vào, bốn phía đã có ánh mắt khó hiểu nhìn về phía họ. Nói thêm vài câu nữa, cũng không biết sẽ truyền ra lời đồn đại gì nữa đây. Ngôi sao nữ vì kim chủ mà xé nhau? Hay là trình diễn tiết mục máu chó vợ bé đại chiến với vơi vợ cả? Nói tóm lại, người qua đường chỉ cần có náo nhiệt là sẽ đứng xem.
Vì không muốn đụng chuyện, Thường Yến Thanh quyết định nghe cô ấy nói hết.
"Vào đi." Nói xong, cô theo đường cũ quay về phòng nghỉ.
Tưởng Viện Giai chạy hai ba bước đuổi theo. Tiểu Mễ thăm dò tình hình xung quanh một chút, xác định không có người không liên quan đến gần rồi mới tiện tay đóng cửa lại.
Thường Yến Thanh đi được vài bước rồi đứng lại, quay người ra hiệu bằng mắt có chuyện gì thì bây giờ có thể nói được rồi.
Nói xong, cô sẽ lập tức rời đi, không có thời gian thảo luận dông dài, ngồi xuống nói chuyện với đối phương.
Tưởng Viện Giai hơi do dự một chút, mở miệng muốn nói chuyện, lại nuốt xuống, qua một lúc lâu, nàng mới móc móc móng tay, lại tiếp tục mở miệng hỏi: "Đứa bé là của chị à?"
Hỏi xong, ngay cả bản thân cô ấy cũng buồn cười. Thường Yến Thanh đã công khai thừa nhận rồi, cô ấy còn có cái gì mà không tin chứ? Một người thẳng thắn như Thường Yến Thanh sẽ không nói dối, cho nên vấn đề này bây giờ không còn quan trọng nữa.
Ngay khi lời nói thực sự thoát ra khỏi miệng, Tưởng Viện Giai mới hiểu ra. Sự xoắn quýt từ trước đến nay của cô ấy, bây giờ có thể tháo giải rồi. Hi vọng xa vời nhiều năm cũng gần như biến thành một câu đố.
Thường Yến Thanh nghe xong thì nhíu mày, có chút không vui. Cô không biết hóa ra Tưởng Viện Giai đến đây để hỏi mấy thứ này. Trong ấn tượng của cô, đối phương vẫn luôn là một người hiểu lễ nghĩa, làm người ôn hòa, chưa từng vượt quá giới hạn, cho nên cô cũng đồng ý qua lại với đối phương như một người bạn tốt. Nếu không thì lúc đầu cô đã không sẵn lòng ra tay giúp đỡ cô ấy trên thảm đỏ, khiến cho Ngũ Nguyệt ghen lung tung rồi.
Chỉ là, không ngờ cô ấy cũng giống như những người kia, là một người thích nghe ngóng bí mật riêng tư của người khác. Hình như quan hệ giữa hai người họ vẫn chưa tốt đến mức có thể trao đổi tất cả mọi thứ. Lần cân nhắc này khiến cho Thường Yến Thanh không khỏi có chút hối hận, vì phán đoán sai lầm đến tận lúc này của mình.
"Nếu như cô muốn nói những thứ này, vậy thì không còn cái gì cần thiết để nói chuyện nữa."
Giọng nói của cô vừa lạnh lùng lại không có tình người. Tưởng Viện Giai ý thức được Thường Yến Thanh có chút tức giận.
"Em rất thích chị, chị biết không?" Tưởng Viện Giai cười khổ một cái, lời nói ra lại mang theo chút thoải mái: "Em đoán chị cũng không biết."
Đúng vậy, sao chị ấy có thể biết được chứ. Mình thích chị ấy nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng không thể cầu được một cái kết quả.
Thường Yến Thanh xuất đạo sớm, hơn hai mươi tuổi đã nổi tiếng khắp đại giang nam bắc, già trẻ đều biết. Khi Tưởng Viện Giai còn nhỏ đã biết đến Thường Yến Thanh, đồng thời bị cô cuốn hút. Cảm giác ngay tại thời điểm đó phải gọi là sùng bái, không phải là thích. Hành vi điên cuồng, liều lĩnh kia được gọi là theo đuổi thần tượng.
Cho đến khi duyên phận sắp đặt, cô ấy dấn thân vào giới giải trí, mới xuất hiện tâm tư khác, muốn đến gần cô thêm một chút, thêm một chút nữa, cuối cùng, suy nghĩ này dần dần biến thành yêu thích.
Tưởng Viện Giai có một chấp niệm rất sâu với Thường Yến Thanh, có đôi khi ngay cả chính bản thân cô ấy cũng không phân rõ được cảm giác của mình dành cho Thường Yến Thanh rốt cuộc là thích, là yêu hay là sự quen thuộc nhiều năm.
Xuất đạo muộn, khởi đầu muộn, nhiều năm như vậy, Tưởng Viện Giai vẫn luôn cần cù, chăm chỉ, cố gắng leo lên trên, vì để một ngày có thể đứng cùng một độ cao với Thường Yến Thanh, sau đó mỉm cười nói một tiếng. Em thích chị, là chuyện rất lâu về trước rồi.
Thường Yến Thanh chính là mục tiêu cao nhất của cô ấy.
Đáng tiếc cô ấy không đợi được đến ngày đó. Giữa cô ấy và Thường Yến Thanh vẫn hệt như cũ, cách nhau một cái hào rất rất rộng, không có cách nào vượt qua được. Sau bộ phim lần trước hợp tác với Thường Yến Thanh, cô ấy đã biết đối phương mãi mãi không thể nào thích mình. Thường Yến Thanh chính là như vậy, đối xử với mọi người đều như nhau, cũng sẽ không vì cô ấy là Tưởng Viện Giai mà có điểm gì khác biệt.
Khi tin tức về đứa bé được tuôn ra, lòng cô ấy như tro tàn. Đó là âm thanh tòa thành xây dựng nhiều năm trong lòng cô ấy đang âm thầm sụp đổ. Hóa ra, cứ tưởng rằng Thường Yến Thanh chỉ là tạm thời vẫn chưa có ý định yêu đương, kết hôn. Cô ấy vẫn có thể đợi thêm một chút. Không ngờ đối phương đã sớm có gia đình của mình ở nơi một góc khuất nơi mọi người không nhìn thấy rồi.
Nhớ đến trong lòng lại đau khổ.
Nữ hai đã định trước của bộ phim này đột nhiên xảy ra chút sự cố, không quay được. Tưởng Viện Giai tự hạ cát-xê của mình, chủ động yêu cầu muốn được thay thế, chính là vì để có thể đứng trước mặt Thường Yến Thanh hỏi thành lời. Cứ từ bỏ như vậy, cô ấy thực sự không cam lòng. Cô ấy chỉ muốn cho bản thân một cơ hội. Tiếp tục hoặc là từ bỏ, chỉ cần một câu nói của Thường Yến Thanh.
Bây giờ, kết quả đã rõ rành rành. Câu nói kia cũng không cần thiết nữa.
Tưởng Viện Giai cảm thấy ngụm khí kẹt lại trong lồng ngực kia cứ thế nhẹ nhàng tiêu tan.
Cô ấy buông xuống, nói: "Thực sự xin lỗi, em không phải muốn cố ý tìm hiểu chuyện gì cả, cũng không phải muốn chị đáp lại điều gì. Em chỉ là muốn cho bản thân một cái kết. Cho dù như thế nào, em vẫn hi vọng chị có thể hạnh phúc."
Tiểu Mễ đứng nghe một quả dưa lớn như vậy, sợ đơ người, ánh mắt bối rối nhìn về phía Thường Yến Thanh.
Làm sao bây giờ? Cô ấy có nên thay vợ bà chủ đuổi người đi ra ngoài không?
Thường Yến Thanh không nhận được ánh mắt cầu cứu của Tiểu Mễ. Sau khi nghe Tưởng Viện Giai nói xong, cô hơi sửng sốt một chút mới hồi phục tinh thần. Cô chưa từng cảm thấy Tưởng Viện Giai cất giấu suy nghĩ này với mình. Sau khi nghe cô ấy nói vài câu vụn vặt, nhất thời không biết nên có phản ứng như thế nào.
Hóa ra lời Nguyệt Lượng nói đều là sự thật, cũng không phải là nói không thành có. Có lẽ do cô quá mức đần độn, không thể nào đoán được tâm tư của người khác. Cho nên, dưới tình huống cô không biết, đối phương đã âm thầm chôn bao nhiêu bình giấm chua lâu năm xuống đất rồi nhỉ?
Tưởng Viện Giai nói thích cô, nhưng như vậy thì sao chứ. Cô không có cách nào gánh vác quá nhiều tình cảm của người khác, như vậy sẽ chỉ khiến cho cô cảm thấy bối rối.
Cho nên những lời này của Tưởng Viện Giai, Thường Yến Thanh không có cách nào trả lời.
Tưởng Viện Giai cũng không trông mong Thường Yến Thanh có thể nói được điều gì, chỉ cười cười, nói: "Đứa bé rất đáng yêu."
"Cảm ơn." Thường Yến Thanh nhếch môi, não căng như dây cung.
Đã nói đến nước này rồi, Tưởng Viện Giai không có ý định quấy rầy nữa, chào tạm biệt cô: "Em đi trước đây."
Giằng co dây dưa không phải là tác phong của cô ấy. Không nán lại quá lâu, cô ấy nói xong thì lập tức quay người đi ra ngoài.
Tiểu Mễ nhìn thấy bà chủ nhà mình vẫn đang trầm tư, sau một lúc lâu mới phục hồi lại sự tỉnh táo, kêu cô ấy quay về. Trên đường đi, Thường Yến Thanh vẫn luôn suy nghĩ nên nói chuyện này với Ngũ Nguyệt như thế nào, hay là dứt khoát không nói luôn..
Hai người đóng cửa nói chuyện một lúc lâu, vẫn có người đã nhìn thấy. Mấy ngày tiếp theo, trong đoàn phim sóng ngầm cuộn trào. Lời đồn đại nổi lên tứ phía. Đặc biệt là sau ngày hôm đó, bầu không khí giữa Thường Yến Thanh và Tưởng Viện Giai bỗng có chút kỳ quái, rõ ràng là đã xảy ra chuyện gì đó, càng làm gia tăng hứng thú suy đoán của mọi người.
Có "quần chúng nhiệt tình" dưới tình huống hoàn toàn không biết gì, vì họ tạo ra vài câu chuyện nhiều phiên bản khác nhau, cưỡng ép đặt lên đầu họ, vừa hoang đường lại ly kỳ. Cả đám lắng nghe say sưa ngon lành, giống như sự thật chính là như vậy.
Tiểu Mễ thực sự tức giận đến mức muốn đánh người, không thể nhịn được thì không cần nhịn. Cuối cùng có một ngày, cô ấy không kiềm chế được nữa, mắng lại người đưa cơm hộp. Hai người mắng nhau vô cùng kíƈɦ ŧɦíƈɦ, giương cung bạt kiếm, gần như một giây sau có thể thực sự lao vào đánh nhau.
"Tiểu Mễ, quay về." Thường Yến Thanh mặt lạnh kêu cô ấy quay lại.
Mắng đang vui mà lại bị bà chủ gọi về như vậy, cô ấy ngoan ngoãn, ỉu xìu, cúi thấp đầu quay về.
Loli bùng nổ Tiểu Mễ lại một lần nữa bị boss lý trí ngăn lại.
Đối với chuyện này, Thường Yến Thanh và Tưởng Viện Giai đã đạt được thái độ nhất trí, tập trung quay phim, mặc kệ những thứ khác. Giả thì không thể biến thành thật. Không quản được miệng của người khác thì quản lời nói cử chỉ của mình, khiến họ không có gì để chỉ trích.
Chỉ là ngôn luận tiêu cực thực sự sẽ làm rối loạn tâm trí người ta. Thường Yến Thanh có chút bị ảnh hưởng, còn lo sợ loại ảnh hưởng này sẽ càng ngày càng khuếch tán.
Xem ra chuyện rút khỏi giới giải trí phải nhanh chóng đưa vào danh sách quan trọng rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.