Buổi sáng ở làng Hoa Miêu luôn bắt đầu trước khi gà gáy, nhất là với Tần Đại cha mẹ đã vong, một mình gánh vác gia sản.

Nàng đã dậy từ tinh mơ, trộn hai bát bột mì trắng còn sót lại, đặt một chiếc tô đất lớn lên thớt, đốt lửa củi thật to rồi đun một nồi sắt đầy nước.

Trong kho còn sót lại một ít cám, con mèo trắng nhà nuôi thấy nàng đến liền mang theo một con chuột cỡ lớn tới tranh công, Tần Đại ngồi xổm xoa xoa đầu nó, nghiêng thùng trái phải, múc cám gạo ra. Hai ngày nay nàng bận làm ruộng, không có thời gian đi cắt cỏ cho lợn, chỉ có thể trộn số cơm thừa hôm qua với cám và nước rồi hòa với hai nắm rau còn sót lại mấy ngày qua, nàng ôm chậu cám trên tay, bước vào chuồng lợn.

Trong nhà chỉ có một con lợn con, năm ngoái lúc mẹ nàng còn sống đã lên phố đổi, bà tính nuôi nó, tìm người nhân giống, sinh ra lợn con, bồi bổ cho thân thể ốm yếu của Tần Đại rồi mới bán cho đồ tể đổi một ít tiền, lên quan phủ lãnh về một số cây giống mới.

Đáng tiếc thế sự vô thường, năm trước khi mẹ nàng về quê ở Sơn Nam, bà vội vã đi đêm rồi bị ngã xuống sông, bà lão dù khỏe đến đâu cũng không thể chịu được dòng nước giá lạnh mùa đông, cứ thế mà thác.

Nhà Tần Đại còn một chiếc quan tài mỏng miễn cưỡng vẫn dùng được, vội vàng chọn một mảnh đất phong thủy cạnh ruộng để chôn mẹ, người thợ nề khiêng một tảng đá xanh lớn vào đó, làm thành mộ bia --- Vốn dĩ quan tài đó là cha nàng đặt sẵn để tự dùng, cha trúng tuyển quân, vùi thây nơi trận mạc, chỉ để lại trong nhà một tấm bài vị.

Nàng vẫn đang để tang, vải trắng buộc quanh tay.

Con lợn nghe thấy nàng đến liền thở phì phò, từ trên nền đất sạch sẽ bò dậy, vẫy đuôi đi về phía máng đá, Tần Đại trộn cám cho lợn rồi đổ vào, nhìn vào máng thấy vẫn còn hơn một nửa, nàng vỗ nhẹ đầu lợn rồi lại bước ra ngoài.

Rửa sạch chậu đựng cám bằng nước sạch trong ngăn chứa nước, đổ nước vào dưới gốc hoa mận cạnh cửa, lấy nửa gáo gạo cũ trong thùng đựng gạo dưới tấm vải dầu, mở cửa chuồng gà dưới gốc cây, nhìn đàn gà con mới nở năm nay lao ra như ong vỡ tổ chạy quanh chân nàng, chờ Tần Đại cho ăn.

Sau khi thêm gạo và nước, Tần Đại mở rộng cửa nhìn ra.

Mấy con vịt ngu ngốc bị lạc mấy ngày trước đang ngủ ngoài cửa, hai con đi ra ngoài, quay về lại thành ba con, nàng không biết hai con vịt hư nhà mình không về nhà mà đi đâu chơi, bèn lấy cái chổi để sau cửa lùa chúng vào sân, nhìn quanh trước khi đóng cửa lại.

"Còn biết đường về sao, ta cứ tưởng bây trốn đâu mất rồi, may là không đói chết hai bây, lại còn mang vịt bên ngoài về nữa chứ, hôm nay có ra ngoài thì nhớ phải về đấy."

Nàng đá hai con vịt đen vừa về đến sân đã nằm nhoài ra đất, múc nước rửa tay, lau sơ mặt mày, không khí đầu xuân vẫn còn se lạnh làm nàng rùng mình hai cái. Tần Đại thu dọn gọn gàng, từ trong kho nhỏ lấy sọt ra, trong tủ có mấy chiếc màn thầu còn sót lại từ hai ngày trước, lớp vỏ bên ngoài đã hơi cứng nhưng còn ăn được, nàng nhét vào trong ngực rồi bước ra sân.

Tiểu viện này được xây khi cha nàng còn ở nhà, có hai phòng ngủ, một phòng khách, một phòng nhỏ để đồ thông với bếp, bên dưới có một tầng hầm, chuồng lợn được xây bằng đá, sau nhà là một vườn cây ăn quả nhỏ được tổ tiên truyền lại, con bò già đã chết từ năm ngoái, chuồng bò vẫn để không.

Một mình Tần Đại không thể canh tác được nhiều đất như vậy nên chỉ đơn giản là không mua thêm bò mới. Sau đó nàng tự mình xây chuồng gà, ao nước vốn bị một người thúc bên ngoại giành chiếm, mẹ nàng đã phải la lối khóc lóc lăn lộn đòi thắt cổ, mỗi ngày tìm trưởng thôn khóc lóc nói bắt nạt cô nhi quả phụ thiên lôi đánh xuống đoạn tử tuyệt tôn, làm cho nhà kia thực sự đỏ mặt, lúc này mới chịu bỏ cuộc.

Nàng đẩy cửa đi ra ngoài, bốn con vịt còn lại đang ngủ trên bãi cỏ cạnh ao lập tức nhìn ra ngoài thấy nàng quạc quạc hai tiếng rồi biến mất không thấy đâu. Trong chuồng trước cửa, con chó lớn màu vàng nghe thấy nàng đến liền vẫy đuôi tiến tới rúc vào người nàng, Tần Đại huých nhẹ nó.

"Trưa nay mới có đồ ăn, mày đi trông nhà đi."

Đại Hoàng sủa hai tiếng rồi chạy ra cửa sân sau nằm xuống, hai con vịt ló ra khỏi bể nước vỗ cánh rồi lại bay về.

Nàng không chăm sóc vườn cây nhiều, cũng không trồng cây nên để cây mọc tùy ý, có gì ăn nấy, thỉnh thoảng khi bụi Trúc Đại phát triển quá mạnh, nàng lại cắt bớt một ít đem bán cho thợ đan tre nứa đổi lấy mẹt tre và chổi quét rác, những thứ này tuy bền nhưng dùng cũng nhanh.

Hôm nay Tần Đại ra ngoài cắt cỏ cho lợn, trước khi trời sáng nàng phải làm xong trước những người khác, cùng lắm thì về phơi thêm một ngày, một mình nàng trông coi gia sản gần như làm không hết việc. Ở trong thôn không biết có bao nhiêu người đang cố sống qua từng ngày, nàng thật không dám lơ ​​là chút nào.

Mùa xuân cỏ mọc rất nhanh, hôm nay cắt cỏ hai ngày sẽ mọc lại, động tác nàng khéo léo, giữ cỏ cắt một cái, giũ cỏ ném vào giỏ sau lưng rồi lại cắt một chùm khác. Thỉnh thoảng nàng thấy có loại rau dại nào ăn được thì lại cắt thành từng nắm, dùng cỏ đuôi chó bó lại rồi lại ném vào giỏ.

Con lợn ăn không nhiều, mà nếu ăn nhiều thì cũng không đủ cỏ, ngày nào nàng cũng bận việc mãi không xong, dù sao tuổi nàng còn nhỏ, thỉnh thoảng cũng muốn biếng lười.

Nàng cắt cỏ dọc bờ sông xong thì mặt trời đã ló dạng, cánh đồng đầy sương, đôi giày rơm của nàng đã ướt đẫm và lấm lem những hạt cỏ vương vãi.

Tần Đại ra bờ sông rửa tay, lau mặt mấy lần, vỗ nhẹ cỏ lá trên người, sau đó đi về.

Dưới đất đã mọc một cọng cần tây, lúc đi nàng cắt hai nắm, nhìn thấy cây hoa cúc bên đường, nghĩ thầm hai tháng nữa mình sẽ được ăn món trứng xào nụ hoa cúc, tâm tình nàng lại khá khẩm hơn.

(Êm đềm như phim Little Forest cả nhà nhỉ 💕)

リトル・フォレスト, Ritoru Foresuto

Đã có người làm ruộng, vừa nhìn thấy nàng đã chào hỏi, dù gì họ cũng nhìn Tần Đại lớn lên, dù có ngó nghiêng điền trạch nhà nàng thì dư uy mẹ nàng vẫn còn đó.

Đại gia hỏa còn nhớ như in mẹ nàng nửa đêm cầm vải bố trắng đến cửa nhà ngoại thúc thúc đòi thắt cổ, lúc này nàng vẫn còn ở Tiêu Trung, nhắc lại chuyện tranh giành đất đai thật sự có hơi xấu hổ, bây giờ đã có thể nói chuyện với nàng nhẹ nhàng hơn.

Trên đường, Tần Đại tình cờ gặp Tần Phúc nhà bên cạnh, hắn nhỏ hơn nàng bốn tuổi, là con trai của thúc thúc đứng thứ bảy trong nhà, tiểu tử vẫy tay chào nàng: "Tần nhị ca, hôm nay ra cửa sớm thế? Lúc ta ra ngoài nhìn thấy ống khói nhà ca có khói bay ra, cứ tưởng ca còn ở nhà chứ."

Tần Đại không nói, chỉ cười gật đầu.

"Hôm nay ca định ăn gì? Mẹ ta có nấu mì. Nếu bận quá thì cứ qua nhà ta ăn tối, chỉ cần thêm đôi đũa là được."

Tần Đại ấn vào họng, trầm giọng trả lời: "Sủi cảo cần tây."

Tần Phúc sửng sốt một chút: "Hôm nay ăn Tết sao? Được đó, Nhị ca, nhớ chừa cho ta mấy cái nha."

"Được."

Nàng bất đắc dĩ gật đầu, đi ngang qua hắn.

Về đến nhà, gà con no nê chạy quanh sân, chúng còn nhỏ nên chưa bay ra khỏi sân, đến khi hai tháng tuổi phải nhốt ngoài vườn nuôi, buổi tối mới mang về. Đại Hoàng canh cửa, ba con vịt không dám ra ngoài, bì bõm đập cánh trong bể nước. Nàng đóng cửa lại, Đại Hoàng ngoan ngoãn vẫy đuôi đợi ngoài bếp, Tần Đại lấy chỗ cơm thừa tối qua trộn với nước nóng trong nồi rồi đưa cho nó ăn sáng.

Cỏ cho heo được bày trên giàn tre ngoài sân cho khô, rau dại không để được lâu, nàng suy nghĩ một lúc rồi đem trồng lại ở khoảng đất trống cạnh cây mận. Cần tây vừa đủ ăn một bữa cơm, nàng rửa sạch, nhặt từng lá.

Trên tường bếp có hai miếng đậu phụ mà nàng phơi khô để dành từ đợt thu hoạch đậu nành năm ngoái, nàng lấy nửa miếng cắt nhỏ. Cần tây cũng cắt nhỏ, đập quả trứng cho vào trộn đều.

Bột mì đã chín trên lửa nên nàng múc ra hơn một nửa, nặn thành cục bột lớn bằng quả trứng bồ câu, lấy cây cán bột trong tủ ra nhanh chóng cán dẹp thành hai mươi cái vỏ bánh hình tròn.

Trong lò còn sót lại một ít củi cháy, nàng gắp khúc củi đỏ hỏn ra nhét vào cái lò nhỏ, thêm hai nắm rơm, xếp những khúc tre khô, ném vào hai khúc củi lớn, múc vài muôi lớn từ nồi lớn đổ sang nồi nhỏ rồi thêm nửa thìa muối vào.

Đợi nồi nước sôi, nàng đứng gói sủi cảo nhân cần tây với trứng, Đại Hoàng nằm ở cửa nhìn nàng làm việc trong hơi nước nóng.

Nước đã sôi, những chiếc sủi cảo to béo muốn vỡ bụng được nàng véo các nếp gấp rồi thả vào trong nước. Còn rất nhiều bột mì nên nàng định làm bánh kếp nướng, gói lại để dành trong vài ngày.

Nàng vớt sủi cảo ra tô lớn, đổ đầy nước canh rồi đặt bên cạnh nồi lớn. Đại Hoàng được hai cái sủi cảo, ngậm ra cửa ăn cẩu thực của nó, Tần Đại nướng bánh xong cảm thấy đậu phụ khô và lá cần tây buổi tối vẫn có thể ăn tiếp được. Nàng đặt chúng vào một cái bát, lấy mẹt tre đậy lại rồi dằn một hòn đá lên trên.

Thực ra bây giờ vẫn còn sớm, nàng đã xong việc, mặt trời còn chưa mọc đến giữa trưa, hôm nay nàng có rất nhiều việc phải làm, buổi trưa cũng không có thời gian về nấu nướng.

Tần Đại bưng bát đến bài vị trong phòng chính, dòng chữ "Thiên, Địa, Quân, Thân, Sư" trên tấm bia lớn là do vị tú tài ở cửa thôn viết cho nhà nàng trước khi mất, cha mẹ và ca ca, còn có các vị tổ tiên của nàng đều đặt trên đó, những dịp Lễ, Tết mới đốt chút nến chút nhang. Nàng chọn vài chiếc sủi cảo, đặt chúng vào một chiếc bát nhỏ trên bàn thờ.

"Mẹ, mừng thọ."

Tần Đại năm nay đã hơn 20, nàng cùng ngày sinh với mẹ, nếu mẹ không mất thì năm nay bà đã 60 rồi.

Tần Đại vốn không phải tên Tần Đại.

Nàng vốn là con gái út trong nhà, có một người anh trai hơn nàng hai tuổi tên là Tần Đại. Tần Đại sức khỏe không tốt, lúc nhỏ bị ngã đập đầu, luôn có chút ngây ngốc. Khi mẹ nàng mang thai nàng thì bị ốm nặng, nôn mửa tiêu chảy không ngừng, cha nàng không thể chăm sóc hai mẹ con nên đành gửi mẹ nàng về nhà mẹ đẻ để chăm sóc chờ sinh.

Lúc đó Tần Đại vẫn là anh trai nàng, theo cha đi cày ruộng, nhìn thấy một con thỏ chạy lên núi, cậu bé dại dột đi theo rồi không trở lại nữa.

Thi thể được cha nàng là Tần Chính tìm thấy, rơi xuống khe núi tử vong. Thôn dân đã biết từ lâu rằng trong gia đình nàng có một cậu bé ngốc, bọn họ đã dòm ngó điền trạch nhà nàng từ lâu. Tần Chính ngồi trên núi cả đêm vội vàng chôn cất con trai, khi trở về thôn gặp phải họ hàng có ý đồ xấu hỏi thăm tung tích của Tần Đại.

Không biết lúc đó Tần Chính nghĩ gì, chỉ nói: "Con trai lớn đòi tìm mẹ, trên đường gặp được người quen nên đã nhờ họ đưa đến chỗ mẹ nó rồi."

Sau vụ cày xuân, ông dắt gà vịt đi đón vợ. Lúc đó Lý thị sắp sinh, ai nấy đều mong chờ con trai nhưng bà lại sinh ra con gái.

Cha mẹ nàng đã hạ quyết tâm, tình nguyện để nàng cả đời không gả, chứ không chịu đem ruộng đất nhà cửa chắp tay tặng người, phí hoài công sức máu thịt của mình cho người dưng nước lã.

Vừa hay tên anh trai nàng vẫn còn trong hộ tịch, liền cho nàng lấy tên anh trai. Lúc về nhà, mẹ nàng chỉ nói con gái đã chết lúc sinh, con trai đang nuôi bên ngoài, cho đến khi mọi người trong thôn đều quên mất Tần Đại trông như thế nào mới đưa nàng về.

Tần Đại lấy tên của ca ca, từ nhỏ được nuôi dưỡng như nam hài, sợ người khác chú ý nên bình thường nàng chỉ làm ruộng, vào trấn mua đồ, không ra ngoài chơi, trầm mặc lặng lẽ. Người trong thôn chỉ nói khi còn nhỏ đầu óc nàng có vấn đề nên cũng không ai nghi ngờ.

Trong thôn không thiếu người muốn gả con gái cho nàng để từ từ ăn sạch sản nghiệp nhà nàng. Trước đây còn có mẹ nàng ngăn cản, bây giờ bà mối chỉ đợi qua xuân năm sau là bước ngay tới ngưỡng cửa nhà nàng.

Tần Đại nghĩ ngợi, trong lòng cảm thấy chán nản, không biết đến lúc đó phải liệu làm sao, nếu thân phận của nàng mà bị bại lộ thì chẳng những quan gia sẽ gây phiền phức mà nàng còn bị đuổi khỏi thôn Hoa Miêu, cũng không thể giữ lại bất kỳ gia sản nào do cha mẹ để lại.

Vội vàng ăn xong sủi cảo, nàng bỏ bát vào nồi, cầm cuốc và liềm đi ra ngoài, phải làm cỏ và rút nước, năm nay nàng muốn trồng một ít đậu.

Cái ao trong nhà đã cũ, ba năm phải dọn sạch một lần, nếu trong ao đào được cá chạch và cá lớn thì sẽ bán luôn một lần, dành dụm tích cóp có thể mua được một con bò. Hàng năm nàng luôn để dành được một ít lương thực, tiết kiệm được một ít tiền, nếu thực sự bị đuổi ra khỏi thôn thì vẫn có chút lộ phí đi nơi khác ở.

Cứ thế, nàng bận rộn đến giữa ngày, kết thúc công việc trở về lại cho lợn ăn, lũ gà con đào ra những vết nứt trên phiến đá ngoài sân lúc này đang chạy chơi đùa, còn vịt thì không biết đã chạy đi đâu, xem chừng đêm nay cũng không trở lại, Tần Đại đi đến bãi cỏ bên ao lấy những quả trứng vịt được giấu kín cho vào chậu đồng chứa đầy tro dưới tủ.

Trong nồi vẫn còn rất nhiều nước nóng nên nàng đổ một ít vào xô lớn hòa với nước giếng lạnh lẽo.

Xung quanh không có người qua lại, nhưng nàng vẫn phải đề phòng, khóa cửa sân và phòng bếp, đứng cạnh bếp lò cởi quần áo, dùng khăn nhúng nước lau mình cẩn thận, thay quần áo mới, trở về phòng ngủ.

Trên kệ bày gọn gàng mấy cuốn "Tam Tự Kinh" và "Thiên Tự Văn", là do lão tú tài đưa cho nàng, cha nàng không mong đợi đứa 'con trai giả' của mình sẽ khảo công danh, chỉ hi vọng nàng sẽ học được nhiều thứ hữu ích. Khi ông và vợ qua đời, Tần Đại sẽ đỡ phải cầu cạnh người khác.

Nàng chỉ có thể nhận ra một nửa số từ, như thế đã là nhiều với một người nông dân.

Mỗi năm Tần Đại chỉ cho phép mình nghỉ ngơi vài lần, sinh thần hôm nay là một trong số đó, nàng đóng chặt cửa ra vào và cửa sổ, cởi áo khoác, cuộn chăn đi ngủ.

Nàng mơ thấy một giấc mơ sâu, bỗng nhiên ban đêm trời đổ mưa to, phát ra tiếng ào ào, nàng chợt tỉnh dậy thấy trời đã tối đen, nàng không ngờ có thể ngủ đến tận giờ này, nàng nhớ đến lũ gà trong sân còn chưa lùa vào chuồng, liền nhảy dựng lên, chân trần chộp lấy nón cói lao ra ngoài.

May mắn thay, lũ gà mệt nên đã quay về chuồng, chỉ để cửa mở, hàng rào tre bị thổi mở rồi đóng lại khiến lũ gà trong chuồng sợ hãi la hét không ngừng, Tần Đại thở phào nhẹ nhõm khóa hàng rào tre lại.

Nàng đang định quay lại thì nghe thấy tiếng cửa sân sau lại vang lên.

"Cốc cốc."

Ngừng trong chốc lát.

"Cốc cốc."

Thôn Hoa Miêu ở trong núi, có rất ít người ngoài đi qua, nàng cầm lấy chiếc liềm sau cửa, đặt một tay lên chốt cửa.

"Ai đấy?"

Người ngoài cửa không nói gì, nàng hơi lo lắng, kiểm tra những mảnh sứ vỡ dán trên tường đá trước đó thấy vẫn còn nguyên, sau đó đưa mắt nhìn về phía tiếng gõ cửa.

Bên ngoài tối đen như mực, không thấy rõ ràng.

Tiếng gõ cửa biến thành tiếng mưa rơi liên tục, nàng không muốn để ý tới, vừa định rời đi thì trong mưa có tiếng "huỵch" như có người ngã.

Tần Đại mở toang cánh cửa, thấy một bóng người mặc váy nằm trên phiến đá ngập nước.

°° vote đi nè °°

Hướng dẫn đơn giản nên mấy bà cứ nêm nếm theo tổ tiên mách bảo nhé 🤣🤣🤣.

Món này ăn khô ăn nước đều được, ai muốn ăn nước súp thì làm thêm nước súp nha 🤤🤤🤤.

Làm nhân bánh

Thịt lợn băm nhuyễn, thêm dầu mè, hành lá băm nhỏ, bột gừng, bột tiêu, bột ngũ vị hương, nước tương đen và muối vào rồi khuấy đều theo một chiều.

Rửa sạch cần tây.

Xắt cần tây thành những miếng nhỏ, dùng gạc hoặc tay vắt lấy nước từ cần tây cho vào tô và dùng dần. Cố gắng bóp càng mạnh càng tốt, nếu không nhân sẽ quá mỏng và khó quấn.

Cho cần tây đã cắt và vắt vào nhân thịt, đảo đều theo một hướng, trong quá trình khuấy nếu khô quá không thể khuấy, bạn có thể cho thêm một ít nước cần tây vừa vắt ra.

Làm vỏ bánh

Cho 100gr bột mì và 1/4 muỗng cà phê muối vào tô, trộn đều rồi cho thêm 1/2 muỗng cà phê dầu ăn vào.

Sau đó, đổ 60ml nước ấm khoảng 70 - 80 độ C vào hỗn hợp bột, đảo đều rồi dùng tay nhồi cho đến khi bột mịn. Bọc bột lại và để bột nghỉ khoảng 30 phút.

Mang bột ra cắt thành từng phần nặng khoảng 7 - 8gr. Dùng tay vo tròn bột rồi cán nhẹ cho bột trải đều, sau đó, một tay cầm cây cán bột, tay còn lại xoay nhẹ phần bột cán. Cán bột từ ngoài vào trong cho phần bột bên ngoài mỏng đều.

Làm nước chấm sốt cay

Trộn 1 muỗng canh giấm đen, 1 muỗng cà phê dầu sa tế, 1 muỗng cà phê hành tây cắt nhỏ cùng 1 muỗng cà phê muối trong một chén nhỏ.

Khuấy đều cho muối tan đều, nêm nếm lại vừa ăn là bạn đã có chén nước chấm ngọt ngọt, chua chua, cay cay rất đã rồi đó.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.