Trong lúc Chu Hoài Sinh đi thay nước, Lâm Tri Dịch đến trước mặt Quyển Quyển, hôn lên má bé, khẽ hỏi: “Có phải con nói với cha không?”
Quyển Quyển gật đầu.
“Vậy... hôm nay chú đó ở chỗ cha bao lâu?”
“Chú chỉ nói mấy câu rồi chú đến trung tâm thương mại.”
Lâm Tri Dịch lúc này mới biết mình ghen tuông vô cớ, có chút xấu hổ mà vùi mặt vào người Quyển Quyển, “Bé cưng có buồn ngủ không? Thơm quá ta, con tắm rồi hả?”
Quyển Quyển đúng lúc ngáp một cái.
“Ba nhỏ đưa con đi ngủ nhé?”
Quyển Quyển ôm chặt cổ Lâm Tri Dịch, lắc đầu lí nhí: “Ôm thêm chút nữa.”
“Được, ôm thêm chút nữa.”
Lâm Tri Dịch xé miếng dán ức chế sau cổ, toả ra pheromone có thể xoa dịu bé. Quyển Quyển ngay lập tức cảm thấy toàn thân như được bọc trong bông, bé rúc vào lòng Lâm Tri Dịch, bắt đầu thấy buồn ngủ, đầu tựa vào vai Lâm Tri Dịch mà gà gật. Lâm Tri Dịch bế Quyển Quyển lên phòng trẻ em ở tầng hai.
Khi trở lại tầng một, Chu Hoài Sinh đang ngồi dưới đèn, cố gắng đọc hướng dẫn sử dụng thuốc trị bỏng trong ánh sáng mờ. Lâm Tri Dịch bước tới, Chu Hoài Sinh chỉ vào chậu nước, “Ngâm thêm một lúc nữa đi.”
“Có tác dụng gì không?”
“Phương pháp dân gian, kết hợp với thuốc trị bỏng chắc sẽ hiệu quả.” Chu Hoài Sinh ngồi xuống bên cạnh Lâm Tri Dịch, giúp cậu xắn lại tay áo bị lỏng.
Lâm Tri Dịch đặt tay vào chậu nước.
Họ ngồi rất gần nhau, đầu gối chạm vào nhau. Lâm Tri Dịch không nhúc nhích, Chu Hoài Sinh cũng giả vờ như không chú ý. Vì môi trường quá yên tĩnh cùng với ánh sáng mờ ảo, bầu không khí dần trở nên mập mờ.
“Ngày mai nhiếp ảnh gia sẽ đến chụp ảnh.”
“Ừm.”
Chu Hoài Sinh cởi chiếc áo khoác nặng nề, trên người chỉ còn lại chiếc áo màu đen, không có hoa văn, cổ tay áo hơi rách. Vì Lâm Tri Dịch lo liệu hết mọi chi phí ăn mặc, sinh hoạt của Quyển Quyển, nên gần đây Chu Hoài Sinh không có nhiều khoản chi. Tuy vậy, anh vẫn không nỡ tiêu tiền cho bản thân mình. Lâm Tri Dịch nhớ lại hơn hai năm trước, cậu đưa một khoản tiền cho quản lý quán bar, để quản lý ngầm tăng lương cho Chu Hoài Sinh, nhưng việc đầu tiên mà Chu Hoài Sinh làm khi nhận được tiền là mua quần áo cho cậu.
Cảm xúc thực sự là thứ gì đó thật mơ hồ, một người thiếu tình yêu gặp được một người luôn dốc lòng hy sinh, tiếp xúc với nhau lâu dài, thật khó để mà không nảy sinh tình cảm.
Lâm Tri Dịch đột nhiên nói: “Đừng có trưng cái bộ mặt lạnh tanh đó với em, Chu Hoài Sinh, em không thích anh làm như vậy.”
Tay cầm tăm bông của Chu Hoài Sinh bỗng khựng lại, anh đặt đồ xuống bàn, chống khuỷu tay lên đầu gối, buồn bã cúi mắt xuống: “Anh...”
“Bất kể anh thật sự tức giận hay muốn dùng cách này để khiến em lùi bước, mọi chuyện hãy chờ đến khi chụp ảnh gia đình xong rồi tính tiếp. Từ giờ đến mai, anh không được giận em, biết chưa?”
“Ừm.” Chu Hoài Sinh lấy khăn giấy lau tay cho Lâm Tri Dịch, sau đó cẩn thận thoa kem bỏng lên.
“Ui, đau.” Lâm Tri Dịch rụt tay lại.
Chu Hoài Sinh thổi vào chỗ sưng đỏ.
Lâm Tri Dịch nhìn chằm chằm vào mặt Chu Hoài Sinh hai giây, rồi im lặng rúc vào lòng Chu Hoài Sinh, má áp vào cổ anh, trông rất thiếu an toàn. Chu Hoài Sinh do dự một lúc, cuối cùng vẫn ôm cậu vào lòng, “Sẽ đau vài ngày tới nữa, anh xin lỗi.”
Lâm Tri Dịch không nói gì, ban đầu cậu chỉ muốn giả vờ ngủ, nhưng nằm trong lòng Chu Hoài Sinh thật thoải mái, Chu Hoài Sinh lại cầm tạp chí bên cạnh quạt cho cậu, cảm giác đau ở mu bàn tay giảm đi rất nhiều, không biết qua bao lâu, cậu đã ngủ thiếp đi. Khi tỉnh dậy đã là sáng sớm hôm sau, cậu nằm trên giường của mình, dưới nhà vang lên tiếng lật nắp nồi, hương thơm của cháo gạo lan tỏa, khởi đầu một buổi sáng ấm áp.
Lâm Tri Dịch đi vệ sinh rửa mặt xong, mặc áo ngủ đi sang phòng bên cạnh nhìn Quyển Quyển, nhóc con vẫn chưa tỉnh.
Cậu một mình xuống nhà, ngồi vào bàn trong bếp, Chu Hoài Sinh tháo găng tay cách nhiệt, đi qua kiểm tra tay Lâm Tri Dịch: “Tốt hơn rồi, không bị phồng rộp.”
“Hôm nay anh xin nghỉ chưa?” Lâm Tri Dịch khẽ móc ngón tay vào tay Chu Hoài Sinh.
Chu Hoài Sinh lật bàn tay đang nghịch ngợm của Lâm Tri Dịch lại, tiếp tục kiểm tra vết thương của cậu: “Xin rồi.”
“Xin nghỉ bao lâu?”
“Một ngày.”
Lâm Tri Dịch cũng khá hài lòng, định nói gì đó thì từ phòng trẻ em trên lầu vọng xuống tiếng vặn tay cửa lạch cạch, Chu Hoài Sinh vội vàng lên lầu, hóa ra Quyển Quyển đã tỉnh dậy nhưng bị bộ đồ ngủ liền thân vướng víu vào tay, không sao mở được cửa, đang sốt ruột nhón chân cố gắng với tay tới nắm cửa.
Chu Hoài Sinh mở cửa, giúp Quyển Quyển thay quần áo, đánh răng rửa mặt rồi lại bế bé xuống đặt bên cạnh Lâm Tri Dịch, anh bưng bữa sáng ra đặt trước mặt hai người, là cháo yến mạch và bánh bao, “Vẫn là loại bánh bao thịt đậu que lần trước, em nếm thử xem.”
Lâm Tri Dịch mới nhớ ra, lúc mới gặp lại nhau, bữa tối đầu tiên cậu ăn ở nhà trọ của Chu Hoài Sinh chính là cháo và bánh bao đậu que.
Không ngờ Chu Hoài Sinh vẫn nhớ.
Ăn sáng xong, nhiếp ảnh gia Bạch Phùng đến theo lịch hẹn, hai trợ lý mang đèn và các dụng cụ chụp ảnh vào phòng khách, sau đó từ cốp xe ô tô mang ra bảy tám bộ đồ gia đình.
“Cậu Lâm, dựa trên kích thước cậu cung cấp và phong cách trang trí nhà, tôi đã chọn những bộ quần áo này. Cậu xem thử, nếu không hài lòng, tôi sẽ bảo trợ lý đi đổi bộ khác.”
Lâm Tri Dịch nhìn lướt qua, cậu thích một bộ áo hoodie kẻ caro đỏ trắng, quay lại hỏi Chu Hoài Sinh: “Anh thấy sao?”
Chu Hoài Sinh mỉm cười: “Em quyết định.”
Bạch Phùng thấy bố cục và cảnh quan trong phòng khách khá đẹp, liền nói: “Quần áo đều đã được giặt và khử trùng, cậu Lâm có thể yên tâm, giờ có thể đi thay được rồi. Tôi và trợ lý tranh thủ thời gian này dựng giá đèn.”
Lâm Tri Dịch bế Quyển Quyển lên lầu thay quần áo. Vì tay cậu đang đau nên Chu Hoài Sinh không để cậu động tay vào. Quyển Quyển được đặt trên giường nhỏ, còn chưa biết sắp làm gì, ngây ngô hỏi Lâm Tri Dịch: “Ba nhỏ ơi, chúng ta đang làm gì vậy ạ?”
“Chúng ta chụp ảnh gia đình.”
Quyển Quyển mở to mắt: “Ảnh gia đình là gì ạ?”
“Là một bức ảnh có cả ba chúng ta, sau này khi Quyển Quyển lớn lên cũng có thể thường xuyên lật ra xem.”
“Tuyệt quá!” Quyển Quyển rất vui vẻ, cười nói: “Có cả cha và ba nhỏ!”
Lâm Tri Dịch và Chu Hoài Sinh nhìn nhau, lần này Chu Hoài Sinh không né tránh mà nở nụ cười dịu dàng quen thuộc, đầy ắp ý cười.
Chu Hoài Sinh giúp Quyển Quyển mặc áo hoodie kẻ caro đỏ và quần đen, đi thêm đôi giày thể thao trẻ em nhỏ xíu, kết hợp với mái tóc xoăn tự nhiên của Quyển Quyển, trông đáng yêu đến mức “phạm quy“. Bé tò mò về những thứ nhiếp ảnh gia mang đến, vừa xuống giường đã chạy ra ngoài, để lại Lâm Tri Dịch và Chu Hoài Sinh trong phòng trẻ em nhìn nhau không nói gì.
“Tay em không tiện, để anh giúp em thay.” Chu Hoài Sinh nói.
Ký ức đã hoàn toàn trở lại, Lâm Tri Dịch cũng chẳng còn gì phải ngại ngùng, nhưng cậu vẫn thuận miệng hỏi: “Tối qua anh cũng giúp em thay đồ ngủ à?”
Chu Hoài Sinh gật đầu, vành tai Lâm Tri Dịch ửng đỏ, sau khi đẩy cửa đóng lại, cậu đứng bên cạnh con ngựa gỗ, Chu Hoài Sinh treo chiếc áo hoodie đúng kích cỡ của Lâm Tri Dịch lên cánh tay, sau đó đưa tay đến trước cổ Lâm Tri Dịch, từng nút áo ngủ được cởi ra. Động tác này vốn đã đầy sự thân mật và ám muội, Lâm Tri Dịch lại cố tình nhìn chằm chằm vào Chu Hoài Sinh, trong ánh mắt dường như chứa đựng nhiều điều chưa thể nói ra.
Chu Hoài Sinh cố gắng giữ ánh nhìn vào những chiếc cúc áo của Lâm Tri Dịch.
Lâm Tri Dịch tiến lại gần hơn, cậu cảm nhận được ngón tay của Chu Hoài Sinh vô tình chạm vào da mình, khiến cả người Chu Hoài Sinh cứng đờ.
Lâm Tri Dịch không tin một người 28 tuổi như Chu Hoài Sinh tâm vô tạp niệm, không bị lay động.
Quả nhiên, khi cởi đến nút thứ tư, Lâm Tri Dịch nghe thấy tiếng nuốt nước bọt của Chu Hoài Sinh.
“Giả vờ hay thật đấy.” Lâm Tri Dịch cười nhẹ, rồi nhón chân lên, nâng mặt Chu Hoài Sinh, hôn anh. Chu Hoài Sinh sững sờ một lúc lâu, phản ứng đầu tiên là đẩy Lâm Tri Dịch ra, anh sợ càng lún sâu thì sẽ càng khó thoát. Nhưng anh không thể làm thế, anh dễ dàng bị Lâm Tri Dịch nhìn thấu. Sự lạnh lùng và xa cách có thể là giả tạo, nhưng sự quan tâm và thương yêu thì không thể che giấu. Tối qua, khi Lâm Tri Dịch nói rằng chụp ảnh gia đình để làm kỷ niệm, bức tường mà Chu Hoài Sinh dựng lên trong tim đã hoàn toàn sụp đổ.
Anh khao khát một bức ảnh gia đình hơn bất cứ ai.
Chu Hoài Sinh chậm rãi nâng tay, ôm lấy eo Lâm Tri Dịch, rồi lặng lẽ siết chặt, sau đó nhẹ nhàng đẩy Lâm Tri Dịch vào tường, đáp lại nụ hôn.
Cho đến khi âm thanh “lạch cạch” lại vang lên, Quyển Quyển không vào được.
Chu Hoài Sinh buông Lâm Tri Dịch ra, dùng ngón tay cái lau nhẹ khóe miệng Lâm Tri Dịch, rồi đi mở cửa cho Quyển Quyển.
Quyển Quyển thò đầu vào, “Cha, hai người đang làm gì dạ?”
Lâm Tri Dịch chưa kịp hoàn hồn, áo ngủ đã bị cởi một nửa, cậu vội vàng che lại. Chu Hoài Sinh bế Quyển Quyển đặt lên con ngựa gỗ, “Quyển Quyển ngồi đây đợi ba nhỏ thay xong đồ nhen.”
“Dạ.” Quyển Quyển ngoan ngoãn đung đưa.
Chu Hoài Sinh bước đến trước mặt Lâm Tri Dịch, hoàn toàn che khuất cậu. Anh cởi nốt chiếc cúc cuối cùng, đặt áo ngủ của Lâm Tri Dịch bên giường nhỏ của Quyển Quyển, rồi kéo ống áo hoodie đỏ ra để Lâm Tri Dịch mặc vào. Sau khi mặc xong, Lâm Tri Dịch lập tức dắt Quyển Quyển ra khỏi phòng trẻ em, để lại Chu Hoài Sinh một mình thay đồ.
“Cậu Lâm, cậu thấy thế này được không?” Bạch Phùng chụp vài bức ảnh với ghế sofa, rồi chỉ vào màn hình cho Lâm Tri Dịch xem: “Ghế sofa và đèn đứng rất hợp với phong cách trang phục của cậu, hiệu ứng sẽ rất tuyệt. À, lát nữa tôi sẽ bảo trợ lý trang điểm và tạo kiểu nhẹ cho gia đình ba người.”
Lâm Tri Dịch có chút phản đối. Lúc này, Chu Hoài Sinh bước ra, mặc dù kích thước vừa vặn, nhưng vì thường ngày anh chỉ mặc những màu đen, trắng, xám nhạt, nên khi mặc màu đỏ trắng sáng như vậy, khiến Lâm Tri Dịch cảm thấy có chút không quen.
Chu Hoài Sinh cảm thấy không thoải mái, không biết nên đặt tay chân ở đâu, nhưng chiếc quần tây ống đứng màu đen mặc trên người anh lại mang đến hiệu quả bất ngờ.
Hai trợ lý đứng bên cạnh thì thầm: “Không nhìn mặt thì đúng là thân hình người mẫu.”
“Mặt cũng không tệ mà? Vẫn đẹp hơn nhiều người.”
“Nhưng anh Lâm bên này đẹp quá, hai người đứng cạnh nhau, anh ấy kém hẳn.”
Chưa kịp nói xong, Bạch Phùng đã hối thúc: “Tiểu Lý, em phụ trách anh này. Còn cậu Lâm, chủ yếu là mặt không có khí sắc, chỉ cần thâm chút phấn má là được, nhớ cười trước ống kính nhiều hơn. Còn Tiểu Vương, uốn tóc trên đỉnh đầu của bé thêm chút đi.”
Lâm Tri Dịch bị giữ lại, ngay sau đó một chiếc cọ trang điểm đã chạm lên mặt cậu, quét nhẹ trên gò má. Cậu khó chịu liên tục ngửa người ra sau.
Quyển Quyển càng tò mò, leo lên chân Lâm Tri Dịch, định chạm vào chiếc cọ tròn tròn đó, nhưng bị Tiểu Vương bế sang chiếc ghế nhỏ bên cạnh để làm tóc. Cậu bé nhìn Lâm Tri Dịch bằng ánh mắt cầu cứu, Lâm Tri Dịch cố nhịn cười để an ủi con, nhưng ánh mắt lại không ngừng liếc về phía Chu Hoài Sinh.
Khuôn mặt của Chu Hoài Sinh không được mịn màng như Lâm Tri Dịch. Tiểu Lý lấy bộ trang điểm ra, bắt đầu dặm lớp nền để khắc phục. Chu Hoài Sinh cứng đờ người, thậm chí không dám chớp mắt, khiến Lâm Tri Dịch bật cười. Sau khi làm tóc cho Quyển Quyển xong, Lâm Tri Dịch đến bên cạnh Chu Hoài Sinh. Lúc đó, Tiểu Lý đang giúp Chu Hoài Sinh tỉa lông mày. Khi dáng lông mày trở nên sắc nét, các đường nét trên khuôn mặt Chu Hoài Sinh cũng trở nên rõ ràng hơn.
Lâm Tri Dịch dùng mũi giày chạm vào chân Chu Hoài Sinh, bảo anh: “Cũng không tồi đâu.”
Chu Hoài Sinh mỉm cười.
Hai mươi phút sau, buổi chụp ảnh cuối cùng cũng bắt đầu.
Bức ảnh đầu tiên là Quyển Quyển ôm hộp quà ngồi giữa ghế sofa, Lâm Tri Dịch và Chu Hoài Sinh ngồi hai bên, ôm lấy bé. Ba người ngồi sát vào nhau, cười tươi trước ống kính.
Chu Hoài Sinh đối diện với ống kính vẫn còn chút ngượng ngùng, vài lần chớp mắt liên tục. Lâm Tri Dịch đứng sau Quyển Quyển lén nắm tay Chu Hoài Sinh, Chu Hoài Sinh nắm lại, Lâm Tri Dịch còn nhéo nhẹ vào mông Quyển Quyển. Quyển Quyển không giận, vẫn ngây ngô cười.
“Nào, nhìn vào ống kính,“ Bạch Phùng nhìn thấy Lâm Tri Dịch và Chu Hoài Sinh liếc nhìn nhau, rồi cả hai cùng mỉm cười hiểu ý, nhìn vào ống kính. Chính trong khoảnh khắc đó, anh nhanh chóng bấm nút chụp: “Tuyệt vời!”
Một bức ảnh gia đình rất hoàn hảo.
Bức ảnh thứ hai là Quyển Quyển ôm gấu bông ngồi trong lòng Lâm Tri Dịch, Chu Hoài Sinh thì cầm một con gấu bông lớn hơn để đổi cho bé.
Sau đó, Quyển Quyển chụp một loạt ảnh đơn, rồi chụp vài bức ảnh đôi với Lâm Tri Dịch và Chu Hoài Sinh. Tiểu Lý lấy ra một bộ trang phục khác theo phong cách tranh vẽ thời Dân Quốc. Quyển Quyển mặc bộ trang phục chúc Tết thêu họa tiết mây, lảo đảo chạy vào lòng Lâm Tri Dịch, khiến hai trợ lý phải thốt lên: “Đáng yêu quá, đáng yêu quá!”
Gần đến cuối buổi chụp, khi Bạch Phùng chuẩn bị tắt máy, Chu Hoài Sinh đột nhiên lên tiếng: “Anh Bạch, có thể chụp riêng cho tôi và cậu Lâm một bức không?”
Lâm Tri Dịch ngạc nhiên, thoáng chút hoảng hốt.
Bạch Phùng không biết rõ nội tình nhưng phản ứng rất nhanh: “Được chứ.”
Quyển Quyển được Tiểu Lý bế sang bên cạnh, Chu Hoài Sinh chủ động ngồi xuống bên cạnh Lâm Tri Dịch, đưa tay ôm lấy vai cậu, nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn em, Tri Dịch. Những bức ảnh này có ý nghĩa rất lớn đối với anh.”
Lâm Tri Dịch cảm nhận được sự chân thành trong lời nói của Chu Hoài Sinh. Một lần nữa, họ cùng nhìn vào ống kính, nụ cười trên môi chứa đựng nhiều cảm xúc khó tả. Bạch Phùng bắt ngay khoảnh khắc ấy, bấm máy.
Lâm Tri Dịch ngẩng đầu nhìn Chu Hoài Sinh, cảm xúc trong lòng suýt tràn ra, nhưng đang có nhiều người xung quanh, cậu chỉ có thể mỉm cười nhìn vào ống kính. Bạch Phùng cẩn thận chụp thêm vài tấm nữa.
Lâm Tri Dịch và Bạch Phùng đang trao đổi về giá cả và thời gian chỉnh sửa ảnh, Chu Hoài Sinh ngồi trên ghế sofa, muốn giúp thu dọn thiết bị nhưng không biết làm thế nào. Anh nghe thấy các trợ lý thì thầm:
“Đây là tổng giám đốc mới của Tập đoàn Đỉnh Thắng phải không? Cậu nói xem, anh ấy trẻ như vậy, có tài sản hàng tỷ, lại còn đẹp trai, sao trông có vẻ nhiều tâm sự vậy?”
“Đúng rồi, nếu tớ có nhiều tiền như vậy, mơ cũng phải cười đến tỉnh giấc. Hơn nữa, con của anh ấy còn đáng yêu thế kia.”
“Dù sao anh ấy cũng khác so với tưởng tượng của tớ. Trông anh ấy có vẻ hơi u sầu.”
“Người giàu cũng có nỗi lo lắng mà...”
Chu Hoài Sinh giả vờ như không nghe thấy, tiếp tục chơi đồ chơi với Quyển Quyển, nhưng trong lòng anh như sóng cuộn trào.
Anh hiểu tại sao Lâm Tri Dịch lại u sầu. Một người vừa mới hồi phục trí nhớ đã phải đưa cha ruột của mình vào tù. Trong hai tháng ngắn ngủi, Lâm Tri Dịch lần lượt nhớ lại việc mình suýt bị cha ruột giết chết, nhớ lại rằng mình đã từng sinh ra một đứa nhỏ yếu ớt, nhớ lại tập đoàn khổng lồ mà mẹ cậu để lại cho cậu. Trên vai cậu gánh rất nhiều nỗi đau và trách nhiệm.
Bây giờ, Chu Hoài Sinh là người hiểu Lâm Tri Dịch nhất trên thế giới này. Anh đã thấy mọi khía cạnh của Lâm Tri Dịch.
Chu Hoài Sinh đương nhiên muốn trở thành chỗ dựa cho Lâm Tri Dịch, nhưng thực tế cho thấy, suốt đời anh cũng không thể trở thành điểm tựa trong sự nghiệp của Lâm Tri Dịch. Nhưng ít nhất, anh có thể làm bến đỗ bình yên cho cậu.
Sau khi Bạch Phùng và các trợ lý rời đi, Lâm Tri Dịch ngồi lại trên ghế sofa, “Hôm kia anh ấy sẽ gửi ảnh qua.”
“Ừm.” Chu Hoài Sinh đáp lại.
“Chu Hoài Sinh, chúng ta nên tiếp tục cuộc trò chuyện chưa kết thúc lần trước về chuyện giữa anh và em.”
“Lâm Tri Dịch, anh có thể ứng tuyển làm người giúp việc cho nhà em được không?”
Lâm Tri Dịch bất ngờ, “Vâng?”
“Anh có thể chuẩn bị bữa sáng rồi đi làm, về nhà làm bữa tối, dọn dẹp nhà cửa, đưa đón Quyển Quyển đến lớp mẫu giáo, không cần lương, chỉ cần cho anh mượn phòng cho khách ở trên lầu, được không?”
Tim Lâm Tri Dịch bỗng dưng đập nhanh hơn.
Chu Hoài Sinh luôn là người nhượng bộ trước.
“Trước đây anh hứa với em, trong vòng ba năm sẽ lên chức giám sát, anh sẽ cố gắng, em cũng phải vui vẻ lên, được không?”
Lâm Tri Dịch lao vào ôm Chu Hoài Sinh, giọng nói nghẹn ngào: “A Hoài...”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]