Chu Hoài Sinh quá ngốc, nếu cậu đi mất, chắc chắn Chu Hoài Sinh sẽ bị người ta lừa, sẽ bị người ta bắt nạt.
_____
Bất kể Chu Hoài Sinh gọi thế nào, Lâm Tri Dịch vẫn trốn trong chăn không chịu ra.
Gò má đỏ bừng, toàn thân như muốn bốc cháy.
Cậu không nghĩ bản thân mình có một mặt như vậy, làm nũng, vô liêm sỉ, cứ lẽo đẽo gọi “A Hoài”, nửa đêm lẻn lên giường Chu Hoài Sinh, bị phát hiện thì giả vờ khóc để lấy lòng. Càng khỏi phải nói đến kỳ phát tình, cậu bám dính lấy Chu Hoài Sinh như keo.
Còn cả chuyện say rượu ngày hôm đó.
“Tri Dịch, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?” Chu Hoài Sinh vỗ nhẹ vào lưng Lâm Tri Dịch qua lớp chăn.
Giọng nói của Lâm Tri Dịch thều thào, “Trước đây em chỉ mất trí nhớ thôi, em không phải kiểu người ngốc nghếch như vậy.”
Chu Hoài Sinh phản ứng lại, cười nói: “Anh biết.”
Lâm Tri Dịch nắm lấy áo bệnh nhân của Chu Hoài Sinh, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Anh chẳng biết gì cả.”
Chu Hoài Sinh kéo cậu ra, vuốt lại mái tóc rối bù của Lâm Tri Dịch, Lâm Tri Dịch xấu hổ không dám ngẩng đầu lên, tầm mắt dừng lại ở yết hầu của Chu Hoài Sinh, chờ Chu Hoài Sinh nằm xuống, cậu tự ý chỉnh lại cánh tay của Chu Hoài Sinh, tìm lại một tư thế thoải mái rồi nằm xuống, Chu Hoài Sinh sẵn sàng làm gối cho cậu, anh dùng tay còn lại kéo chăn đắp kín cho Lâm Tri Dịch.
“Chu Hoài Sinh, vừa nãy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hom-nao-cung-muon-trom-nhoc-con-omega/3556535/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.