Trong bệnh viện, người qua người lại vô cùng đông đúc, tầm mắt của Mai Thư chỉ đặt lên cô bé trước mặt. Như Quỳnh mấp máy đôi môi, có vẻ cũng đang định nói gì đó, nhưng sau khi nhìn thấy người đàn ông đang đứng sau Mai Thư, cô bé thoáng ngập ngừng hẳn. Mai Thư theo ánh mắt của Như Quỳnh quay lại một chút, bấy giờ cô mới nhớ ra Duy Thành vẫn đi cùng cô không rời nửa bước. Hiểu được sự lưỡng lự của cô gái nhỏ, Mai Thư bèn phải lên tiếng trấn an. "Em cứ nói đi, đừng sợ. Anh ấy là bạn… của chị." Lời nói vừa dứt, Mai Thư cũng nhận ra lần này mình đã mắc sai lầm thật rồi. Cô chột dạ quay đầu nhìn người đàn ông phía sau, anh đang hướng mặt đi nơi khác, bộ dạng như chưa từng nghe thấy điều gì lạ thường. Liệu… ban nãy Duy Thành có để ý không nhỉ? Thật ra âm thanh của Mai Thư không tính là lớn, nhưng với khoảng cách như vậy, nói không nghe thấy chính là nói dối. Ánh mắt xa xăm phóng đi nơi khác, có ai mà biết được rằng trong lòng Duy Thành đang hụt hẫng thế nào? Chỉ chính anh mới hiểu, chỉ chính anh mới thấu được cái cảm giác của mình lúc này. Tuy buồn lòng nhưng không thể đòi hỏi, tuy thất vọng nhưng không thể nói ra, người đàn ông đó chỉ có thể chấp nhận làm một "người bạn" của cô gái anh yêu mà thôi. Như Quỳnh có vẻ đã an tâm hơn, cô bé suy nghĩ một lúc rồi nhìn Mai Thư, ngập ngừng nói ra điều bất hạnh của gia đình mình, vừa nói vừa rưng rưng nước mắt. "Chị… mẹ của em… bác sĩ nói mẹ của em… mắc bệnh ung thư dạ dày." Mấy chữ cuối cùng thật sự khiến Mai Thư bị sốc. Cô dường như thoáng đơ người nhìn cô bé trước mặt. Cô không ngờ một người phụ nữ khoẻ mạnh như bác gái, đùng một cái lại mắc căn bệnh đáng sợ như vậy. Như Quỳnh thì không nhịn được nữa mà khóc nấc lên, con bé hẳn là đang rất sợ hãi với hai chữ "ung thư" này. "Chị… có phải… mẹ em… hức… có phải mẹ em sẽ… giống như anh Huy không?" Mai Thư đột nhiên cảm thấy chóng mặt. Tầm nhìn của cô tối đen như mực, đầu óc thì ong ong như có hàng ngàn con muỗi đang bay náo loạn trong bộ não. Rồi bỗng chốc, đàn muỗi ấy tự động biến mất. Thứ duy nhất còn lại trong tâm trí trống rỗng của Mai Thư chính là hình ảnh một người con trai đang nằm trong nhà xác lạnh lẽo của bệnh viện. Mặt mũi trắng bệch, đôi môi tái nhợt, thân thể cứng nhắc không hề nhúc nhích. Mai Thư còn nhớ rất rõ ngày hôm đó bản thân đã đau đớn tới cỡ nào. Bao nhiêu năm rồi, Quốc Huy vẫn luôn là một vết xước rất lớn trong trái tim Mai Thư. Cô vẫn tưởng bản thân đã tự mình chữa lành được nhưng không, bản thân cô trước giờ chỉ đang dùng một chiếc băng gạc để che đi những vết thương đầy máu. Chúng không liền lại mà tiếp tục rò rỉ, rò rỉ cho tới khi Mai Thư cạn kiệt sức lực thì thôi. Mai Thư hít một hơi thật sâu điều chỉnh lại tâm trạng. Cô tiến thêm vài bước vòng tay ôm lấy cô bé trước mặt, nhẹ nhàng xoa lưng an ủi, giống như một người chị gái an ủi em ruột của mình. "Đừng lo lắng… mọi chuyện sẽ ổn thôi." Miệng thì nói vậy nhưng chính bản thân cô cũng thấy chẳng ổn chút nào. Căn bệnh ung thư đó rõ ràng quá đáng sợ, nếu vào giai đoạn nguy hiểm thì khả năng sống e là rất mong manh. Như Quỳnh khóc lóc một lúc rồi cũng có vẻ ổn định hơn. Cô bé dẫn Mai Thư và Duy Thành đến phòng bệnh nơi mẹ mình đang nằm nhưng bác gái đã mệt quá mà ngủ thiếp đi từ lâu rồi. "Chị… em… em có thể mượn chị… một ít tiền không?" Mai Thư vừa ra khỏi phòng bệnh yên tĩnh thì thấy bóng dáng cô gái nhỏ đang ngồi trên dãy ghế bên ngoài. Như Quỳnh ngẩng đầu nhìn cô, vẫn là bộ dạng ngập ngừng đến đáng thương kia, chậm chạp lên tiếng dò hỏi. Với một cô bé như vậy, tình huống hiện tại quả thật quá khó khăn. Mai Thư cũng biết, nếu cô ấy không rơi vào đường cùng thì cũng sẽ không bao giờ mượn tiền cô thế này. "Chị sẽ cho em mượn tiền, em hiện đang cần bao nhiêu?" Như Quỳnh nghe được Mai Thư nói liền lập tức ngẩng đầu lên, đôi mắt to tròn đột nhiên sáng rực đầy vui vẻ. Nhưng cũng chỉ trong vài giây, cô bé thu lại cảm xúc tích cực của mình, lén lút nhìn về phía Duy Thành đang đứng. Mai Thư không biết tại sao cô đã nói với Như Quỳnh rằng Duy Thành là bạn cô mà cô bé này vẫn sợ anh ấy như thế. Không chỉ có cô, bản thân Duy Thành cũng đã để ý động thái lạ của cô bé kia, nhưng vì không tiện nên anh không lên tiếng, hoàn toàn để Mai Thư quyết định trước. "Chị… em có thể… nói chuyện riêng với chị không?" Mai Thư nghe vậy bất giác quay người nhìn Duy Thành. Người đàn ông ấy cũng rất phóng khoáng mà nói với cô vài câu rồi nhanh chóng rời đi. "Tôi ra ngoài đợi em." Mai Thư gật gật đầu, cô nhìn bóng lưng anh đi khuất rồi mới tiếp tục câu chuyện với Như Quỳnh. "Em cần bao nhiêu?" "Thật sự… em cũng không biết phải nói với chị thế nào… bác sĩ nói ít nhất cần có hơn năm mươi triệu…" Tính ra thì đây cũng chỉ là số tiền dự trù ban đầu mà thôi. Đối với một người bị bệnh ung thư, mỗi lần xạ trị, hoá trị thật sự tốn rất nhiều. Huống chi… bệnh của mẹ Như Quỳnh đã chuyển sang giai đoạn hai rồi. "Nếu… nếu nhiều quá… chị có thể có em mượn tạm hai mươi triệu trước không?" Mai Thư tuy đã biết Như Quỳnh cần nhiều tiền nhưng khi nghe được con số cô vẫn thoáng bần thần. Cô vốn chỉ là một nhân viên bình thường, tiết kiệm bao nhiêu năm cũng chỉ được hơn hai mươi triệu thôi, lấy đâu ra năm mươi triệu chứ? Huống chi bố mẹ cô lúc nào cũng… "Thế này, chị không có nhiều tiền như vậy thật. Hay là em cứ cầm tạm mười lăm triệu trước? Em có còn họ hàng nào khác không?" Cô bé khẽ thở dài rồi lắc đầu nguầy nguậy. Quỳnh nói. "Chị, chị biết hoàn cảnh của nhà em rồi đó… Họ hàng nhà em cũng chỉ là người dân ở quê, họ không có nhiều tiền như vậy. Thậm chí… nghe tin mẹ em bị bệnh, họ cũng không dám lên đây thăm… họ sợ em sẽ vay tiền họ." Mai Thư từng về quê Quốc Huy một vài lần, cô đã được tận mắt nhìn thấy hoàn cảnh của anh. Năm đó, Mai Thư không bao giờ có thể quên được, người con trai ấy ôm cô và thủ thỉ rằng, anh nhất định sẽ kiếm thật nhiều tiền để thay đổi cuộc sống của mẹ và em gái, nhất định sẽ lo chu toàn cho tương lai của cô và anh. Nói được làm được, sau đó Quốc Huy quả thực đã tìm được một công việc rất tốt và điều kiện cũng khấm khá hơn, chỉ tiếc là khi anh mới tròn hai mươi bảy tuổi, ông trời đã cướp đi sinh mạng của anh. Mai Thư hiện tại cũng chẳng biết làm thế nào. Trong đầu cô không hiểu sao lại bất chợt hiện lên bóng hình một người đàn ông khác. Không được! Đây rõ ràng là chuyện của riêng cô. Cô không thể mượn tiền của Duy Thành để lo cho gia đình bạn trai cũ được. Nếu anh ấy không biết thì không sao, nhưng nhỡ biết rồi thì... "Bây giờ chị xuống đó đóng tiền viện phí trước rồi chúng ta từ từ tính cách xoay sở nhé?" Mai Thư không còn cách nào ngoài việc ngồi trấn an Như Quỳnh. Cô bé Như Quỳnh cũng rất hiểu chuyện, cô biết việc nhờ một người xa lạ như vậy giúp đỡ một số tiền lớn là đã vô cùng làm phiền người ta rồi. Nhưng cô bé không thể không bám víu vào mối liên kết cuối cùng đó, ít nhất… chị ấy còn nể tình quan hệ cũ. "Chị, chị giúp em như vậy là quá nhiều rồi… Bây giờ chị không phải là… Chị đang có một cuộc sống riêng, nếu anh Huy biết được em làm phiền chị…" "Đừng nói vậy. Rồi chuyện khó khăn gì cũng qua thôi." Mai Thư còn muốn nói, tuy Quốc Huy đã chết nhưng cô vẫn luôn coi gia đình anh là người thân của mình. Trước kia họ cũng từng rất quý mến cô, sau khi người con trai ấy qua đời, họ bỗng chốc cũng không còn liên lạc với cô nữa. Có lẽ là sợ phiền phức. Cũng có lẽ là chẳng còn lý do gì mà liên lạc.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]