Trời xanh mây trắng đúng là cảnh đẹp nhưng mà là cảnh sáng nay chứ không phải bây giờ.Bầu trời đã ngã về chiều mang theo màu cam nhạt dần chuyển sang màu đỏ,trên con đường có hàng xe vận chuyển kéo dài chừng 10 mét.
Jiraiya ngồi buồn chán ngáp dài trên xe,mắt cuối xuống nhìn đang ngủ ngon lành gintoki rồi cảm thấy bực,thằng này trong đội như cha như ông nội người ta ấy chuyện gì đến nó cũng nhẹ nhàn hết,làm việc thì lười để ảnh phân thân làm giờ cả đôi đều ngồi mình nó nằm nghĩ tới mà thấy bực.
Nhìn đết gì-Gintoki dường như biết đọc suy nghĩ,bổng mở mắt nhìn jiraiya nói,làm hắn giật mình nhưng cũng đáp:thấy mày ngủ đã quá nên nhìn,mà nhường chỗ cho tao nằm cái,mỏi lưng quá.
Làm đéo gì mỏi lưng,hay quay tay quá sức nên giờ đau nhức-Gintoki không định ngồi dậy nói.
Quay tay là sao,tao đâu biết quay tay-Jiraiya trả lời xém để gintoki sặc nước miếng.
Trong đội thấy có ai than phiền đâu,chỉ mình mày thôi-Gintoki vẫn nằm đó nhìn bầu trời nói.
Được rồi hai đứa bây có phiền không hở ở chung là nhao nhao lên-Orochimaru quay đầu nhìn hai người nói.
Mấy người không lo tối nay nên dựng lều ngủ ở đâu nè thay vì ngồi đó nói nhảm-Tsunade nhìn ánh chiều tà nói.
Lên hỏi boss khu này kìa,ông ta cho phép mấy quái nhỏ mới dám dựng trại nghỉ-Gintoki dùng thuật ngữ game thủ nói.Hắn vừa nói xong còn linh hơn chùa bà đinh,một tiếng nói vang lên:Dừng hạ trại,đêm nay ở đây mọi người chuẩn bị đồ ăn đi.
Ôi may quá,cuối cùng cũng được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hokage-sieu-than/3045713/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.