Âu Lập Thành bị phạt ở ngoài, tự thấy mình có lỗi nên cúi xuống sửa lại quần áo rồi đứng thẳng người. Còn Bạch Đăng Kỳ bên cạnh lại mắt nhắm mắt mở, ngáp một cái dĩ nhiên còn chưa tỉnh ngủ.
Tiểu thiếu gia liếc mắt nhìn Âu Lập Thành, nghiêm túc nói: "Cậu muốn đấu với tôi à?"
"Hả?" Âu Lập Thành ngơ ngác không hiểu sao tiểu thiếu gia lại nói vậy.
"Tôi nói cho cậu biết, ngôi vị đi trễ số một của trường sẽ thuộc về tôi. Cậu đừng hòng giành lấy." Giọng điệu cờ lơ phất phơ như mọi khi không phân biệt được thật giả.
Âu Lập Thành lo sợ vị đại ca này nổi giận liền xua tay: "Không! Không! Tôi không dám!"
Bạch Đăng Kỳ cười lên tiếng, để hai tay sau đầu, hứng thú trò chuyện: "Cậu cũng gan thật. Mới đầu năm học mà học sinh giỏi đã đi đánh nhau rồi."
Âu Lập Thành biết bộ dạng lúc nãy của mình rất ghê người, nhìn không khác gì một đám lưu manh mới đi đánh nhau về. Cậu ta đưa tay lau máu còn dính trên khóe miệng đáp: "Không có."
Nghe cậu ta nói thế, Bạch Đăng Kỳ đưa mắt ngắm những đám mây có hình thù kỳ lạ trên bầu trời, lười biếng nói: "Tùy."
* * *
Giờ ra chơi.
Hai người bị phạt cuối cùng cũng được vào lớp. Trước khi đi về chỗ, Bạch Đăng Kỳ dừng lại ở bàn Hạo Thiên, nháy mắt với cậu một cái, cười ngả ngớn về chỗ lăn ra ngủ. Hạo Thiên ghét bỏ không thèm nhìn đến.
Lâm Nhật Hạ thấy Âu Lập Thành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoi-uc-mua-ha/2931750/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.